Chiến Hàn Quân dùng lòng bàn tay đánh một chưởng vào cơ thể của thiêu niên trước mặt anh.
Chàng trai trẻ nhận một đòn nặng nề vào giữa ngực, như con bướm gấy cánh, lảo đảo rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn có thể trụ lại trên tuyết bằng khả năng giữ thăng bằng phi thường của mình Tính cách không chịu thua của cậu nhóc này làm cho ham muốn chiến thẳng của anh bùng phát trong nháy mắt.
Quyết đấu, trong thế giới quan của anh không có hai từ thất bại, chỉ có chiến thẳng.
Chỉ cần anh muốn thẳng, thì chắc chắn sẽ thẳng.
Vài năm nay, trình độ võ thuật của anh đều bị kích phát khi đến bước đường cùng.
Chàng trai trẻ siết chặt nằm đấm, bỗng nhảy bật lên Cơ thể cậu ta tựa như chiếc lá rơi không trọng lực, thế mà có thể lăng không tại chỗ.
Chiến Hàn Quân nheo mắt ưng, có lẽ là vì khát vọng sống quá thấp nên Chiến Hàn Quân không lựa chọn những kỹ năng khéo léo mà là lao thẳng đến, dùng thân thể anh đối kháng trực tiếp với chàng trai trẻ.
Sau đó, hai người đều ngã nhào vào nền tuyết, bất phân thắng bại.
“Giải thích cho tôi” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Đôi mắt chàng trai trẻ hiện ra một vài ti lạnh lẽo cùng châm biếm, bảo cậu đi giải thích với cái loại giết người không chớp mắt này, chết cũng đừng nghĩ.
“Tôi làm sai chỗ nào?” Chàng trai trẻ hỏi lại anh.
“Cậu làm hư bánh của tôi”
Chàng trai trẻ cười lạnh: “Một cái bánh mà thôi”
Chiến Hàn Quân dấy lên sát khí. Vấn đề ở đây là nó không chỉ là một cái bánh.
Mà chính là nỗi bứt rứt và nhớ nhung những đứa con của người làm cha.
Chiến Hàn Quân và chàng trai trẻ đứng dậy, chuẩn bị tiến hàng đợt công kích thứ hai, bỗng thấy Dư Nhân mang theo một vài vệ sĩ xuất hiện.
“Cậu chủ, ngài ấy ở trong này”
“Đội hộ vệ ngài ấy cho tốt”
Chàng trai trẻ không cam lòng liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, xoay người rời đi “Cậu đến đây làm cái gì?” Chiến Hàn Quân cả giận nhìn Dư Nhân.
Dư Nhân thấy anh bị thương một chút, khó có thể tin mà nhìn phương hướng chàng trai trẻ kia biến mất: “Không thể nào, trên thế giới này làm gì có ai đủ khả năng đánh bại anh?”
Chiến Hàn Quân sửa lời: “Nếu là tôi lúc bình thường sao cậu ta có thể làm càn trước mặt tôi?”
“Cậu ta là ai vậy?” Dư Nhân tò mò hỏi.
Trong lòng âm thầm cân nhắc, người anh em kia có thể khiến Chiến Hàn Quân ăn một vố, có nên kết bạn với cậu ta không nhỉ?
Chiến Hàn Quân đáp: “Không biết”
“Không biết? Vậy sao hai người lại choảng nhau?”
“Cậu ta làm hư bánh của tôi.” Chiến Hàn Quân bất ngờ ấm ức nói Dư Nhân không biết nên nói gì “Cái tên này, tính cách có thù tất báo đó thật sự là được di truyền từ ông cụ”
Chiến Hàn Quân tức giận liếc anh ta một cái, đẩy anh ta ra rồi run rẩy đi về phía trước.
“Cậu đến đây làm gì?” Anh đột nhiên hỏi.
Dư Nhân theo sau: “Ông cụ kêu tôi đi đưa anh trở về… không đúng, là tôi mời anh trở về.
Chiến Hàn Quân giật mình, xem thái độ của Dư Nhân đối với mình, anh liền đoán được có lẽ thân phận của anh bị lộ rr “Làm sao cậu đoán được thân phận của tôi?” Chiến Hàn Quân xoay người lại.
Dư Nhân nhún vai, đáy mắt ảm đạm: “Linh Trang vừa chết, anh liền không tiếc phá hoại bản thân như vậy. Nếu tôi còn đoán không ra thân phận của anh thì tôi quá ngu xuẩn rồi”
Chiến Hàn Quân run rẩy quay lại bên cạnh Dư Nhân, uy hiếp: “Cậu tốt nhất nên cầu nguyện rằng Linh Trang nhà tôi không có chuyện gì. Nếu không tôi nhất định sẽ san băng đỉnh Núi Châu Phong của các người”
Dư Nhân cũng chẳng phải người sợ chết.
Hai tay khoanh trước ngực không thèm đếm xỉa: “Linh Trang đã chết, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa. Hiện tại anh cứ giết chết tôi đi. Tôi rất vui vẻ đến âm tào địa phủ cùng Linh Trang kế tục tiền duyên”