Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1330: Là tôi tự nguyện làm vậy



“Đi ra ngoài.” Dư Nhân tức giận nói: “Cậu không thấy chúng tôi làm việc sao?”

Dư Tiền vội vàng che mắt lại, chạy ra ngoài Khi Dư Nhân mặc quần áo và đi ra ngoài, Dư Tiền chào anh ta và hỏi đầy hoài nghỉ: “Cậu chủ, anh thực sự đã xong chuyện với cô ta rồi?”

Dư Nhân liếm đôi môi gợi cảm, tỏ vẻ thỏa mãn.

Dư Tiền thất vọng đến mức đụng đầu vào thân cây: “Làm sao lại có chuyện này?

Lúc trước, ném anh vào cả đám phụ nữ, anh cũng có thể bò ra ngoài, vậy tại sao bây giờ một góa phụ đen lại có thể xơi anh được?”

Dư Tiền cảm thấy chuyện này chắc chắn không phải do cậu chủ chủ động, và chuyển sự tức giận của mình sang góa phụ đen: “Giỏi lảm, góa phụ đen, cô còn dám toan tính với cả gia chủ tương lai?”

Dư Nhân tức giận mảng mỏ: “Là tôi tự nguyện làm vậy.”

Dư Tiền đứng ngây người.

Cậu chủ bị tình yêu làm cho mù quáng, đói lòng sung chát cũng ăn sao?

“Cậu đến đây làm gì?”

Dư Tiền nói: “Ông chủ kêu tôi đến gọi anh, nói có việc gấp muốn cùng anh bàn bạc.”

Dư Nhân quay đầu bước vào phòng của góa phụ đen, vẫy tay với Dư Tiền: “Cậu đi nói với ông ấy, bây giờ tôi đang bận cày bừa gieo hạt, bảo ông ấy đừng làm phiền tôi trong thời gian tới, đợi bồng cháu đi”

Dư Tiền như chết lặng.

Cậu chủ từng là một người lạnh lùng cấm dục.

Con người này thay đổi hoàn toàn rồi sao?

Dư Tiền chán nản rời đi Vừa bước vào phòng, Dư Nhân như chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Góa phụ đen với bờ vai thơm tho lộ ra, đang ngã trong vòng tay của một người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt thất thần vì một lưỡi dao lạnh lẽo đang kề vào lưng.

Nhưng theo góc độ của Dư Nhân, góa phụ đen dường như rất thân thiết với người đàn ông này.

Dư Nhân tìm kiếm trong tâm trí hình dáng khuôn mặt này, và đi đến kết luận: không quen, chưa hề gặp.

Lập tức nhớ đến sự việc tên sát thủ có mặt trong phòng anh ta mấy ngày trước, mọi chuyện đột nhiên sáng tỏ.

Đây là sát thủ đã ám sát anh ta.

“Dư Nhân, tôi vốn nghĩ anh là một anh hùng phong lưu nhưng không hạ lưu. Không ngờ anh lại là một tên quần thần bụng đói vơ quàng” Giọng người đàn ông đầy khinh thường.

Một sự nghỉ ngờ tràn ngập trong mắt Dư Nhân: “Anh biết tôi sao?”

“Góa phụ khắc phu, anh không sợ bị cô ta giết chết sao?” Giọng của tên sát thủ trở nên kỳ lạ và u ám không thể giải thích được.

Góa phụ đen đã bị cuốn vào một cuộc chiến bởi luồng khí đen tối tràn ngập từ.

người anh ta, và cô ta không thể không nghiêng người về phía trước.

Tên sát thủ nghĩ rằng cô ta muốn thoát khỏi xiềng xích của mình, vì vậy anh ta đưa tay ra, như một gọng kìm và kéo cô ta vào vòng tay của mình.

Lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua làn da góa phụ đen như một lời cảnh báo thầm lặng.

Dư Nhân mỉm cười với một phong thái lịch thiệp: “Anh bạn, người phụ nữ của Dư Nhân, không phải ai cũng có phúc để được vui vẻ”

“Anh lầm rồi, tôi không muốn vui vẻ với cô ta” Người đàn ông cười một cách xấu xa: “Hôm nay tôi tới đây, nhưng là để vui vẻ với anh”

Nói xong, anh ta đánh ngất góa phụ đen ném trên giường, sau đó nhanh chóng phóng phi tiêu về phía Dư Nhân với một lực mạnh như sấm sét.

Dư Nhân nhanh chóng né tránh, nhưng ngay sau đó, người đàn ông đột nhiên nhảy lên, chiếc áo gió màu be giống như một đóa hoa sen nở rộ trên không trung rồi từ từ rớt xuống.

Dư Nhân bị chiếc áo gió làm che mắt, vừa bắt được áo gió, người đàn ông đột ngột bí ẩn xuất hiện phía sau Dư Nhân, dùng tay bổ một nhát, Dư Nhân ngã nhào xuống đất.

Người đàn ông nắm lấy chân anh ta và lôi ra ngoài.

Quận Đào Hoa.

Sau khi Chiến Quốc Việt và bảo bối Thanh An tách ra, họ đến sàn đấu giá ở quận Đào Hoa.

Đưa Cửu Trương Đồ đã chuẩn bị sẵn cho người phụ trách sàn đấu giá, nói: “Tôi có một bảo vật, muốn mượn sàn của anh để làm đấu giá. Đương nhiên, tôi có thể cho anh rất nhiều tiền, tuy nhiên, anh phải quảng cáo cho tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.