Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1342: Đèn lồng câu phúc



: Đèn lồng câu phúc

“Linh Trang, em có muốn làm gì không?”

Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế sofa. Linh Trang nằm trong lòng anh, hơi ngẩn người: “anh Quân, không phải mới làm rồi sao?”

Chiến Hàn Quân: “…”

“Xem ra gần đây anh quá nhàm chán, đầu óc đều là thực sắc.”

Linh Trang mới ý thức được mình hiểu sai ý, có chút ngượng ngùng cười nói: “anh Quân, anh muốn làm gì?”

“Anh muốn…” Chiến Hàn Quân thừa nước đục thả câu: “Làm cho Bé Tùng vài cái đèn lồng cầu phúc đi. “

Linh Trang vô cùng hứng thú: “Được đó. Linh Trang đứng lên khỏi sô pha, không thể chờ đợi kéo Chiến Hàn Quân lên: “anh Quân, chúng ta đi mua nguyên liệu đi. “

Chiến Hàn Quân nói: “Ừm”

Hai người thật giống như đứa trẻ chưa lớn, hứng thú bừng bừng mở cửa, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.

“Đi đâu Linh Trang chỉ xem hẳn là vệ sĩ quỷ mị, nói: “Tôi muốn đi siêu thị”

“Cô muốn mua gì?”

“Mua vật liệu làm đèn cầu nguyện.”

“Con đi mua giúp hai người.”

Linh Trang phản đối: “Không được, tôi nhất định phải tự mình đi mua. “

Đèn cầu nguyện, trái tim là linh hồn.

Đây là sự chúc phúc mà cô dành cho Bé Tùng, làm thế nào cô có thể mượn tay người khác được chứ?

“Hai người mù thì đi siêu thị gì kiểu gì chứ?”

Linh Trang bạo nhảy dựng lên: “Thắng nhóc này nói gì vậy chứ? Nhà họ Chiến bình thường dạy con như vậy sao?”

Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang vào trong ngực, trấn an tinh thần của cô, nói: “Linh Trang, đừng kích động, đừng kích động.”

Linh Trang ôm anh khóc: “Anh Quân, ¬ thẳng nhỏ này sỉ nhục em. Anh mau dạy lại nó đi. “

Chiến Quốc Việt trợn tròn mắt.

Cậu ta chán nản vỗ vỗ miệng mình. Từ.

nhỏ cậu đã độc miệng, đương nhiên cũng sẽ bướng bỉnh oán trách ba vài câu. Nhất thời không quản được miệng mình, chọc mẹ tức giận Chiến Hàn Quân vẻ mặt u ám nói: “Thắng bé hư này, mau xin lỗi đi”

“Con xin lôi” Chiến Quốc Việt vội vàng nói.

Chiến Hàn Quân nghiêm mặt nói: “Ừm”

€oi như là bỏ qua cho nó.

Linh Trang hoang mang không thôi, không chịu buông tha nói: ‘anh Quân, trước kia có người hỗn láo với em, anh sẽ không dễ dàng cho qua cho người đó như vậy. Có phải anh không yêu em nhiều như trước đây không?”

Chiến Hàn Quân: “…

“Trước đây anh đã làm như nào?” Anh cẩn thận hỏi.

Linh Trang nói: “Đào mộ tố của người đó, đem tổ tông mười tám đời của người đó trói vào trước mặt em, để cho em tùy ý trách phạt”

Chiến Hàn Quân: “…”

Chiến Hàn Quân nhíu mày, mặt lộ ra vẻ khó xử.

Chiến Quốc Việt nhìn thấy dáng vẻ bối rối của ba, liền suy đoán được ba đã phát hiện ra thân phận của cậu ấy.

Chiến Quốc Việt âm thầm oán hận, ba đã biết thân phận của mình từ khi nào?

Khi cậu ta tặng sủi cảo sao?

Hay là lúc cậu quyết đấu cùng Dư Sinh?

Chiến Quốc Việt bị sự thâm thúy cao sâu khó lường của ba làm cho sợ ngây người.

Ba che giấu quá giỏi.

“Mẹ ơi” Chiến Quốc Việt nhẹ nhàng kêu lên.

Linh Trang trợn tròn mắt: “Quốc Việt?

Sao lại là con?”

Chiến Hàn Quân cười nói: “Mấy ngày nay nó làm người bảo vệ cho chúng ta, nếu không chúng ta không thể sống một cuộc sống yên bình như vậy.”

Chiến Hàn Quân nói về Chiến Quốc Việt một cách đầy tự hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.