Người thanh niên nói: “Dậy thì không thành công cũng không phải lỗi của chị Em Chín giơ nắm đấm lên, người thanh niên vội vàng hét lên: “Em sẽ không nói đâu.”
Em Chín ném giấy màu trên tay cho người thanh niên.
Sau đó lẳng lặng quan sát sự thay đổi sắc mặt của người thanh niê Người thanh niên nhìn tờ giấy màu rách nát, hoài nghỉ nói: “Đây là cái gì vậy?”
Nhưng vẫn cẩn thận mở giấy màu ra. Lật qua lật lại, cuối cùng nhìn thấy hai chữ “Thanh Tùng” được viết bằng máu, ngây ngốc như gà gỗ.
Hai chữ viết bằng máu tươi, vết máu nồng đậm chuyển nhạt. Nét bút mềm mại, cũng không biết vì sao nét chữ viết vô cùng tán loạn, có một số nét bút thậm chí không nối được. Giống như… người viết nhắm mắt lại để viết.
Đôi mắt đào hoa cười đùa của người thanh niên giờ phút này lại giống như mất hồn: “Đây là chữ viết tay của mẹ em”
Em Chín kinh ngạc!
Người phụ nữ mù đó có thực sự là mẹ cậu?
Một phút trước người thanh niên vẫn còn vui vẻ, giờ phút này lại trở nên sụp đổ dị thường.
Nước mắt chảy ra, hai tay cầm bức thư máu dán vào ngực mình. Nghẹn ngào hỏi: “Chị chín, chị lấy được bảo vật này ở đâu vậy.”
Em Chín ấp úng đứng dậy.
Nếu như người thanh niên biết, đây là thứ trên người bà cô mù kia, nếu như cậu biết người phụ nữ mà mình ngược đãi lại là người mẹ mà mình ngày đêm nhớ nhung, nếu như cậu biết mẹ cậu vì nhớ cậu mà trở thành như vậy, chỉ sợ, đứa nhỏ tấm lòng rộng lớn trước mắt này, từ đây sẽ mất đi nụ cười.
Ánh mắt người thanh niên cầu xin nhìn Em Chín: “Chị nói đi.”
Em Chín nói: “Đây là bảo bối rơi từ trên người bà cô mù kia xuống.”
Người thanh niên nghe vậy, cả người bỗng nhiên ngây ngốc.
Rất lâu sau, chỉ nghe thấy trong không khí vang lên một tiếng võ tay thanh thúy.
Em Chín sốt ruột kêu lên: “Cáo nhỏ, em đừng như vậy”
Cậu dùng hết toàn lực tự tát vào mặt, trong khoảnh khắc trên mặt in dấu nằm ngón bàn tay. Mà máu tươi trong lỗ mũi cũng chảy ra, trong nháy mắt làm bẩn khuôn mặt hoàn mỹ của cậu.
Người thanh niên ngã xuống đất, hối hận, tự trách mình, còn có cảm giác tội lỗi gặm nhấm trong tim cậu.
Cậu đau khổ nằm lấy mu bàn tay của mình, nơi đó vốn có dấu móng tay mẹ để lại cho cậu. Giờ phút này, móng tay của cậu véo vào mu bàn tay, trùng lặp với dấu móng tay mẹ để lại, phảng phất như vậy, mới có thể giảm bớt tình yêu của cậu dành cho mẹ.
Nước mắt của Em Chín cũng vô thức rơi xuống. Cô ta thương cảm ngồi xổm xuống, ôm đầu người thanh niên, dịu dàng an ủi nói: “Thanh Tùng, đừng buồn.”
Người thanh niên ở trong lòng cô ta đang khóc đến run rẩy: “Em không phải là người.
Em suýt nữa đã giết chết mẹ em”
“Em cũng đâu có cố ý. Nếu cô ấy biết được sự bất lực của em, cô ấy sẽ không trách em đâu.”
“Em luôn đổ lỗi cho mẹ em, nghĩ răng mẹ không kiên trì tìm kiếm em. Nhưng em không bao giờ nghĩ rằng mẹ em vì em, khóc đến mù cả mắt, còn mắc phải một căn bệnh khủng khiếp như vậy”
“Mẹ vẫn luôn là người mạnh mẽ như vậy”
Em Chín vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Thanh Tùng, em nghe chị nói, nếu em muốn bảo vệ người nhà của em, vậy chuyện em và mẹ em gặp nhau, đừng bao giờ tiết lộ ra ngoài.”
Người thanh niên gật đầu: “Cám ơn chị, chị chín”
Em Chín nhìn người thanh niên mà không kiềm được nỗi xúc động, nói: “Chị đi ra cửa trông chừng, em mau chỉnh đốn lại cảm xúc của mình đi”
Người thanh niên gật đầu.
Em Chín đi tới bên cửa, em gái Mười Ba liền ôm tấm đệm đi tới, lạnh lùng hỏi: “Cậu ấy đâu?”
Em Chín cười ngượng ngùng nói: “Đứa nhỏ lớn rồi, biết tương tư rồi. Đang giải quyết vấn đề sinh lý ở bên trong”
Sau đó đẩy cửa ra, tồi bảo em gái Mười Ba: “Đi vào đi”
Em gái Mười Ba xấu hổ đến đỏ mặt, nhét tấm chăn cho Em Chín: “Em không vào nữa, nhờ chị mang tấm chắn này cho cậu ấy vậy”
Sau khi em gái Mười Ba rời đi, ánh mắt Em Chín hơi trầm xuống, không rõ đang nghĩ gì đuổi theo bóng lưng em gái Mười Ba.