Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1370: Quốc Việt, cháu xong rồi



Chiến Quốc Việt nhìn trong gương, hai bộ xương to nhỏ, dáng người dường như cũng giống nhau.

“Mở to mắt” Chiến Quốc Việt ra lệnh cho Thanh Tùng.

Thanh Tùng liền lắc đầu Chiến Quốc Việt tháo cái khăn từ trong miệng Thanh Tùng xuống, Thanh Tùng lập tức gào lên: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên. Tôi không muốn xem mấy cái hình ảnh dơ dáy thối nát như vậy đâu”

Chiến Quốc Việt: “…..”

Thanh Tùng tựa đầu vào cửa phòng tắm, bày ra một bộ dạng không thiết sống nữa: “Tôi biết, lớn lên đẹp trai là một tai hoạ, sớm muộn gì cũng bị tế như heo”

“Mở mắt to ra?” Chiến Quốc Việt cảm thấy cạn lời Thanh Tùng không hề có động tĩnh gì trong một lúc lâu, vụng trộm mở mắt ra.

Quay đầu nhìn Chiến Quốc Việt rồi nhìn cậu trong gương.

Thanh Tùng nghĩ ngờ nhìn vào trong gương, khi cậu nhìn vào cái vết bớt ở sau lưng của Chiến Quốc Việt giống y hệt cậu, nhất thời ngây người ra Một lúc lâu sau, Thanh Tùng nói: “Vì sao anh không cởi hết ra?”

Cậu dám khẳng định, nửa thân dưới của người đàn ông trước mắt cậu đây, tuyệt đối là có bộ dạng giống cậu y như đúc.

Bởi vì bọn họ là sinh đôi cùng trứng.

Đúng vào lúc này, Nghiêm Mặc Hàn bỗng nhiên xông tới Kêu một tiếng Quốc Việt, Quốc Việt lại không dám trả lời anh ta. Nghiêm Mặc Hàn liền chạy đi tìm khắp phòng, kết quả chạy.

đến phòng tắm thì nhìn thấy toàn bộ cảnh nửa người của Chiến Quốc Việt và toàn bộ thân thể của Thanh Tùng, Nghiêm Mặc Hàn trong thoáng chốc ngây người há mồm.

Sau đó liền kêu lên một tiếng như heo bị giết: “A a a, trời ơi Chiến Quốc Việt, sau cháu với cậu ta lại như vậy….”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận đến mơ hồ: “Cháu gặp sắc liền nổi lòng tham, ngay cả tù nhân mà cháu cũng dám làm như vậy sao.”

*Ôi thần linh ơi, cháu xong rồi, cháu chết chắc rồi. Thế giới quan của cháu bị bóp méo.

rồi hả, tại sao lại có thể thích đàn ông cơ chứ”

Chiến Quốc Việt nghiêm mặt lại, không nói gì nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Cút ra ngoài.

Cháu phải mặc quần áo”

Thanh Tùng nhìn Nghiêm Mặc Hàn sau đó lại nhìn đến Chiến Quốc Việt, bỗng nhiên dùng giọng của Monster cười rộ lên, gắn giọng: “Nào đến đây nhanh nào!”

Chiến Quốc Việt trố mắt nhìn Phẫn uất mà trừng mắt nhìn Thanh Tùng: “Cậu ngứa đòn có phải không?”

Chiến Quốc Việt mặc quần áo lại đàng hoàng, sau đó tìm bộ quần áo của mình mặc cho Thanh Tùng. Bởi vì tay của Thanh Tùng đang bị trói, động tác của Chiến Quốc Việt giúp Thanh Tùng mặc quần áo lại vô cùng chậm.

Nghiêm Mặc Hàn ở ngoài cửa phòng tắm, bị sức tưởng tượng phong phú của chính mình doạ cho sợ khiếp.

Anh ta ôm đầu thống khổ, sau đó lại tận tình khuyên bảo, hướng về phía phòng tắm quát: “Quốc Việt, cháu nghe cậu nói, cháu còn nhỏ, ngàn vạn lần đừng có yêu sớm. Cho dù là yêu sớm, cũng không thể cầm súng ra trận, cái chuyện kia nếu làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể còn nhỏ của cháu. Chờ cháu trưởng thành rồi, sẽ ảnh hưởng đến công dụng của phương diện kia đó”

Chiến Quốc Việt kéo cửa, tức giận đến đen mặt.

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Cháu với cậu ta không có xảy ra cái gì hết?”

Nghiêm Mặc Hàn liền giật mình, ánh mắt bán tín bán nghỉ chuyển qua nhìn Thanh Tùng.

Thanh Tùng nghĩ tới khuất nhục cậu bị Chiến Quốc Việt dắt đi như súc vật, trong đầu bỗng hiện lên một trò đùa dai.

“Quốc Việt, sau này mỗi ngày em đều cùng anh…

Nghiêm Mặc Hàn lần nữa bị sụp đổ.

“Thằng nhóc thối, cháu chết chắc rồi.”

Chiến Quốc Việt hung tợn cảnh cáo.

Thanh Tùng: “Không muốn nếm mùi đau khổ thì ngoan ngoãn một chút.”

Thanh Tùng giơ xiềng xích lên: “Tháo nó ra thì tôi nói chuyện đàng hoàng”

“Muốn tôi cởi nó thì cũng được thôi. Trừ khi cậu thành thực khai báo vấn đề của tôi”

Hai người cũng không nguyện ý thoả hiệp.

Thanh Tùng không thể làm lộ ra tình hình của Điện Quân Tình, đây là quy định đặc biệt của Điện Quân Tình. Nếu vi phạm qui tắc, chỉ sợ rằng mạng cậu khó giữ, chỉ sợ người nhà của cậu sẽ bị cuốn vào trong mấy chuyện rắc rối của Điện Quân Tình. Kết cục cuối cùng quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Mà Chiến Quốc Việt, đã biết Thanh Tùng là người làm hại bố mẹ, giờ phút này sự tín nhiệm dành cho Thanh Tùng vô cùng thấp.

Không có khả năng sẽ buông tha cho cậu.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn xiềng xích trên tay của hai người, nghĩ năm đó Chiến Hàn Quân là dùng xiềng xích trói Linh Trang ở bên người, nhất thời cảm khái nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.