Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1371: Chiến đấu kịch liệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đen kịt, người này nói một đống lời nhảm, vĩnh viễn học không nổi cách đi thẳng vào vấn đề.

“Quốc Việt nhà em hôm nay mang về một phạm nhân, sau đó nó thấy sắc nảy lòng tham đối với người ta. Lúc anh đến phòng nó tìm nó, anh phát hiện bọn họ đang chiến đấu kịch liệt ở trong phòng tắm…”

Chiến Hàn Quân ho khan hai tiếng.

Chiến đấu kịch liệt?

Lông mi anh tuấn của anh nhíu lại, trâm giọng nói: “Chiến đấu kịch liệt, là có chuyện gì xảy ra?

Đây vốn là phỏng đoán vô căn cứ của Nghiêm Mặc Hàn, làm cho Nghiêm Mặc Hàn cẩn thận hình dung, Nghiêm Mặc Hàn gấp đến độ bắt đầu cào má.

“Đại ca, trọng điểm không phải chỉ tiết của trận kịch chiến, mà là sự thật nó người chiến với nó…”

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1371-0

Chiến Quốc Việt dở khóc dở cười.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nó thích con trai.”

Linh Trang lảo đảo, một lúc lâu sau mới nói: “Mà thôi, duyên số do trời định, không do người. Nếu Quốc Việt là thật lòng, thì em đây cũng bất đắc dĩ mà chấp nhận”

Chiến Quốc Việt: ”…”

Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, đừng nghe Nghiêm Mặc Hàn nói bậy”

Nghiêm Mặc Hàn lớn tiếng nói: “Anh không nói quàng. Anh tận mắt thấy chúng nó ở trong phòng tắm. Chiến Quốc Việt cởi hết quần áo của người ta ra…”

Chiến Hàn Quân giải thích: “Thẩm vấn một tù nhân, để điều tra danh tính của anh ta, quan sát đặc điểm thể chất sẽ hiệu quả hơn quan sát khuôn mặt”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nhưng Chiến Quốc Việt nhà mình cũng cởi quần áo rồi”

Chiến Hàn Quân: “…”

Âm u chất vấn: “Quốc Việt, đến cùng có chuyện gì xảy ra?”

Chiến Quốc Việt im lặng trợn mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Con chỉ cởi áo”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Thẩm tra xử lí tội phạm cần gì phải cởi quần áo của mình?”

Linh Trang yếu ớt thở dài: “Heo vàng nhỏ nhà em cũng biết đẩy người rồi”

Chiến Quốc Việt: ”…”

“Mẹ. Không phải như mẹ nghĩ”

Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Quốc Việt hết đường chối cãi, đáy mắt trở nên sâu hơn Chiến Quốc Việt hung tợn trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu có thể đi”

Nghiêm Mặc Hàn tiểu nhân đắc chí cười rộ lên: “Cậu đi đây.”

Đi được mấy bước, chợt nhớ tới thuốc giải độc Thanh Tùng cho anh ta. Anh ta ném nó cho Chiến Quốc Việt nói: “Đây là lục soát được từ trên người tù nhân. Nói là thuốc có thể giải độc cho mắt”

Chiến Quốc Việt ở lòng bàn tay.

Sau khi Nghiêm Mặc Hàn rời đi, Linh Trang nghĩ viển vông nói: “Em đi nấu cơm cho hai bố con.”

Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, mắt em không tốt, nghỉ ngơi đi. Anh làm.”

Linh Trang bướng bỉnh nói: “Anh Quân, việc anh có thể làm, em cũng có thể làm. Cứ để em làm, thế nào?”

Chiến Quốc Việt bỗng nhiên nói: “Mẹ, tủ lạnh còn vài cái bánh chẻo, có thể giúp con ấp được, túm thật chặt nấu vài cái bánh chẻo không?”

Linh Trang nói: “Vậy nấu vài cái bánh chẻo cho con”

Lần đầu tiên, Chiến Hàn Quân không kiên trì nữa.

Sau khi Linh Trang vào phòng bếp, Chiến Hàn Quân hạ giọng hỏi Chiến Quốc Việt: “Có phải nó đã trở về không?”

Chiến Quốc Việt và tù nhân cùng nhau cởi quần áo, Chiến Hàn Quân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: Đó chính là Quốc Việt đang so sánh các đặc điểm cơ thể của họ.

Nhưng người khiến cho Quốc Việt làm ây, cũng chỉ có song sinh cùng trứng u Thanh Tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.