Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn bé Tùng đang cười trên nỗi đau của người khác, sau đó láu cá nhìn Chiến Quốc Việt: “Đêm nay cháu và cậu ngủ chung”
Anh ta cố ý chia rẽ cặp đôi này vì sợ Chiến Quốc Việt không thể kiềm chế mà tự hủy hoại bản thât Chiến Quốc Việt liếc nhìn chiếc giường lớn thoải mái, sau đó liếc nhìn ghế sô pha chật hẹp, nói: “Cháu ngủ giường.”
Nghiêm Mặc Hàn nhảy dựng lên từ trên ghế salon: “Chiến Quốc cháu không thể ngủ với nó, cậu sẽ ngủ với nó.”
Mục đích đêm nay anh ta tới nơi này chính là phá hoại đôi uyên ương, đồng thời soi mờ ám giữa chúng.
Nghiêm Mặc Hàn đi tới giường, nhìn bé Tùng với ánh mắt đầy thù địch.
Bé Tùng lại vô hại cười với anh ta, nụ cười của cậu có sức mạnh mưa thuận gió hoà thần kỳ, mê hoặc lòng người, trong nháy mắt làm người ta không thể ghét nổi cậu Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc, lập tức hung dữ cảnh cáo nói: “Đừng bán rẻ tiếng cười với ông đây. Dù cháu là rằn thành tinh ngàn năm, vậy ông đây là pháp hải chuyển thế. Thuật mê hoặc của cháu vô dụng với cậu. Đàng hoàng một chút đi.”
Nghiêm Mặc Hàn vừa ngồi vào giường, bé Tùng đã ngồi xuống rúc vào lưng anh ta và làm nũng: “Cậu nhỏ, cậu đừng hung dữ như vậy mà Cả người Nghiêm Mặc Hàn nổi da gà, sợ đến mức nhảy dựng lên: “Đừng có đụng vào cậu.”
Sau đó anh ta chạy ra ghế sa lon nằm.
ngay đơ, ghét bỏ khinh bỉ nhìn Chiến Quốc Việt.
“Nó đã làm như vậy để làm mềm ý chí sắt đá của cháu à?”
Chiến Quốc Việt liếc nhìn đôi mắt xinh đẹp như tơ của Bé Tùng, nói: “Nếu nó dám đối với cháu như vậy, cháu tung một chưởng đánh chết nó.”
Bé Tùng oán thầm: “Em biết anh mắc chứng thích sạch sẽ, ám ảnh cưỡng chế và đủ loại bệnh thần kinh khác. Em mới không chủ động đụng vào anh ấy”
Lòng Nghiêm Mặc Hàn vẫn còn sợ hãi nói: “Vậy cháu… Rốt cuộc thích cái gì của nó?”
Chiến Quốc Việt thốt ra: “Thích vẻ đẹp”
Dù sao, Bé Tùng với cậu giống nhau như đúc, cậu không có lý nào mà không thích vẻ đẹp của mình.
Bé Tùng cười rất gian xảo, cố ý lừa Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu nhỏ, cậu có nghe thấy không, Quốc Việt nhà cậu là kẻ cuồng sắc đẹp”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc Hàn tràn đầy hoài nghỉ, tức giận răn dạy Bé Tùng: “Cuồng sắc đẹp cái đầu cháu. Cháu thật sự nghĩ mình có vẻ đẹp hại nước hại dân à? Chỉ cần kéo bừa một người bất kỳ trong nhà em gái cậu ra thì ngoại hình còn đẹp hơn cháu rất nhiều. Đồ tự luyến?
Bé Tùng cười không nói.
Chiến Quốc Việt căm phẫn nhìn Nghiêm Mặc Hàn, nếu người này mà ở đây thì sợ là đêm nay cậu không ngủ yên được.
Chiến Quốc Việt đe dọa: “Cậu, cậu muốn ở lại thì cũng đừng ngủ say như chết. Cẩn thận nửa đêm tù nhân thoát khỏi còng sẽ chặt cậu đấy”
Nghiêm Mặc Hàn nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt sợ hãi Bé Tùng cười đến rất vô tội: “Cậu yên †âm, cái còng này là khóa mật mã, là mật mã do cái vị mạch não ngoät ngoéo biến thái điên cuồng nhà cậu thiết kế, cháu nghĩ không ai có thể mở được đâu”
Nghiêm Mặc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được, Quốc Việt cháu thông minh như vậy, cháu thiết kế mật mã thì ai có thể mở ra được chứ?”
Sau đó lại yên tâm nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt ngủ.
Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó đi tới bên giường.
“Anh thật sự muốn ngủ với em à?” Bé Tùng hơi buồn bực, Quốc Việt và cậu ngủ cùng một chỗ thì cậu sẽ không thể tìm cơ hội rời đi.
Chiến Quốc Việt năm xuống bên cạnh cậu, dùng hành động trả lời cậu.
Bé Tùng nói: “Anh không sợ em thừa dịp anh ngủ mà làm anh bị thương à?”