Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1381: Lườm



Bé Tùng kinh ngạc nhìn Chiến Quốc Việt, rõ ràng bọn họ là sinh đôi, Chiến Quốc Việt lại trưởng thành sớm đến mức đã có người mình thích. Mà cậu còn cảm thấy cậu là đứa bé chưa lớn?

“Anh ăn nhiều sữa bột quá nên định trưởng thành sớm à?” Bé Tùng chế nhạo nói.

Chiến Quốc Việt hung dữ lườm cậu, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

“Không thấy anh đang giải quyết cục diện rối rằm của em sao?”

Bé Tùng cười rạng rỡ: “Có gì mà dọn dẹp đâu. Chúng ta vốn đã ngủ chung rồi. Còn ở trong phòng tầm…”

Hai ngón tay của Bé Tùng đâm vào một chỗ, động tác kia rõ ràng là cố ý khiến người †a tưởng tượng xa xôi Chiến Quốc Việt tức giận: “Em câm miệng cho anh”

Bé Tùng che miệng, liên tục gật đầu.

Trong ánh mắt là sự vui vẻ đắc ý.

Câm miệng càng tốt, câm miệng thì sau này không cần trả lời bức cung của bọn họ rồi Chiến Quốc Việt yên lặng.

Cậu bị nhóc con thối tha này đặt bẩy.

Chiến Hàn Quân lặng im hồi lâu, nhìn chằm chằm vào Bé Tùng và Chiến Quốc Việt đứng ở cạnh cửa.

Ngón tay thon dài vỗ lên bắp đùi của mình, lại tựa như đang suy tư cái gì.

Một con hồ ly, và một con báo đen. Hồ ly xảo quyệt, nhưng báo đen thì lại dũng mãnh.

Thật không biết đấu thì ai thắng ai thua?

Nghiêm Mặc Hàn rõ ràng là bối rối trước xu hướng tình dục của Chiến Quốc Việt. Anh ta nghỉ ngờ sờ sau gáy mình, lắp bắp nói “Cháu thật sự có cô gái mình thích?”

Anh Nguyệt lại nói: “Ai da, Quốc Việt nhà chúng ta là song tính.”

Chiến Quốc Việt suýt chút nữa không đứng vững.

Bé Tùng thì xem náo nị Linh Trang bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Quốc Việt, con dẫn ai tới đây?”

Chiến Quốc Việt lôi Bé Tùng đi tới trước mặt Linh Trang và trả lời: “Mẹ, em ấy là tù nhân của chúng ta”

Tâm trạng Bé Tùng bất an không yên trong nháy mắt, cậu nhìn mẹ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cậu rất muốn gọi một tiếng mẹ.

Nhưng khi cất tiếng, cậu vẫn sửa lại xưng hô: “Dì xinh đẹp, chúng ta đã từng gặp mặt…”

Bé Tùng chột dạ giới thiệu mình Ánh mắt Linh Trang lạnh lùng: “Cậu là Yêu Nghiệt?”

Lúc này Bé Tùng biết mẹ căm hận Yêu Nghiệt bao nhiêu, vội vàng nói: “Cháu là Yêu Nghiệt cực phẩm”

Linh Trang nghe thấy hai chữ Yêu Nghiệt thì phát điên, cô tức giận đứng lên: “Tôi không quan tâm cậu là Yêu Nghiệt hay là ‘Yêu Nghiệt cực phẩm, cậu trả lại con trai tôi cho tôi”

Nói xong, Linh Trang nhào qua Bé Tùng sợ hãi vội tránh phía sau Quốc Việt.

Chiến Hàn Quân đứng lên, ôm Linh Trang, an ủi: “Linh Trang, em tỉnh táo lại”

Linh Trang tựa như người đàn bà bốnh chua gầm hét lên: “Làm sao em bình tĩnh được? Bọn buôn người bắt cóc con em ở nơi này, em muốn báo thù cho Bé Tùng, em muốn giết cậu ta, em muốn lột da cậu ta…”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang đi vào phòng ngủ.

Linh Trang đau khổ khóc: “Anh Hàn Quân, tại sao anh có thể ngăn cản em báo.

thù cho Bé Tùng? Anh biết rõ trái tìm em đau đớn, vì sao anh không cho em trút giận? Hu.

hu hul”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào.

phòng ngủ, đưa tay khóa cửa.

Đưa cô lên giường, anh vừa ôm cô, khẽ vuốt sau lưng của cô, vừa trấn an tâm trạng kích động của cô “Linh Trang, em cũng nghe thấy rồi, cậu ta là Yêu Nghiệt cực phẩm, không phải là Yêu Nghiệt.”

Linh Trang dần dừng khóc, sự xúc động lẫn phẫn nộ càng tăng: “Đều là Yêu Nghiệt, đều là tai họa”

Chiến Hàn Quân hiếm khi nhìn thấy vẻ trẻ con như vậy của Linh Trang, anh cười và nói: “Nếu em có thể nhìn thấy cậu ta thì sẽ không ghét cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.