Linh Trang nhìn anh cười ngây ngô, Chiến Hàn Quân tạm thời nhìn không ra, mắt của cô đã hồi phục trở lại.
Chứng khó tiếp xúc thân thể là tâm bệnh, bây giờ khúc mắc của cô đã được gỡ bỏ, bệnh của cô tất nhiên liền khỏi hẳn.
Lúc làn da trắng sáng của Nghiêm Linh Tranh lộ ra, Chiến Hàn Quân mân mê khuôn mặt của cô không muốn buông tay, nói: “Linh Trang, em thật đẹp. Anh thật muốn đem em giấu đi”
Anh chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt tuyệt đẹp của Linh Trang bị người đàn ông khác dòm ngó, trong lòng anh liền vô cùng không thoải mái.
Linh Trang bướng bỉnh nói: “Được, vậy anh đem em giấu ở trong lòng của anh đi.
Em nguyện ở đó cả đời.”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “ Cả đời? Quá ngắn rồi. Nếu có luân hồi, anh sẽ đời đời kiếp kiếp giấu em ở trong lòng.”
Nói xong, Chiến Hàn Quân mỉm cười.
Anh rất ít khi cười, mà cười lên làm xung quanh liền trở nên có sức hấp dẫn.
Tẩy trang xong, Linh Trang đẩy Chiến Hàn Quân ra rồi rời khỏi phòng ngủ, thần bí nói: “Anh Hàn Quân, em có món quà muốn tặng cho anh. Nhưng mà anh cho em thời gian chuẩn bị quà một chút”
Chiến Hàn Quân liền đi vào nhà bếp làm bữa sáng Đi nấu cháo ngũ cốc, làm rất nhiều món mì bánh ngọt đủ loại không giống nhau. Bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng làm đầy một bàn.
Sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Quốc Việt: “Bố làm bữa sáng mà các con yêu thích nhất, nhanh đến đây ăn đi”
Chiến Hàn Quân nhắn tin cho Nghiêm Mặc Hàn: “Nhanh cút đến đây ăn cơm”
Sau đó buông điện thoại ra, múc món ăn từ trong nồi ra dĩa.
Chuẩn bị bát đũa.
Sau khi sắp xếp xong, bọn nhỏ vẫn chưa tới.
Chiến Hàn Quân lại chuẩn bị trở về phòng xem Linh Trang đã chuẩn bị xong chưa.
Nhưng mà vừa đi đến cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Linh Trang men theo từ cửa phòng bước ra ngoài. Cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ dáng vẻ thướt tha, cổ áo và tay áo được làm từ lông đuôi chồn trắng vô cùng cao cấp và đặc biệt, búi tóc được búi một cách thành thục và đoan trang, đứng yên như xử nữ trước mặt Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân ngây ngốc một hồi lâu cũng không trả lời cô.
Anh bị sự tao nhã của Linh Trang cùng với vẻ trưởng thành kia làm cho rung động mất rồi.
Trong trí nhớ của anh, cô vĩnh viễn đều là một cô gái hoạt bát trẻ trung, lại bởi vì anh mà trở thành một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành.
Nhưng mà anh lại không biết là nên vui hay buồn?
Anh bỗng nhiên nhào đến ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Linh Trang, em đừng có lớn nhanh như vậy, anh vẫn chưa đàng hoàng đối xử tốt với em”
Hai con ngươi xinh đẹp của Linh Trang như mang một vẻ mê hoặc, lập tức cười tươi rói, cô tháo chiếc trâm cài tóc xuống, tuỳ ý buông mái tóc đen như mực xuống.
“Vậy hiện tại thì sao?” Linh Trang nhìn anh khẽ chớp mắt cười.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang giống như một bức tranh người di động, khuôn mặt nghiêm trọng trở nên thư thoáng hơn một chút: “Anh hy vọng em mãi mãi là một Linh Trang vô tư vô lo như trước.”
Chiến Hàn Quân sau đó thì mới ý thức được thân thể của Linh Trang đã khỏi bệnh, nhưng mà vừa rồi anh cứ như một đứa ngốc, bị sự ngây thơ của cô vờn qua vờn lại hơn nửa ngày trời.
Đôi mắt vừa mới khỏi, người đã bắt đầu tỉnh nghịch rồi?
Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười.
Hai người gắt gao ôm chặt lấy đối phương, say sưa ôm hôn nồng nhiệt.
Lúc Chiến Quốc Việt đẩy cửa đi vào, liền thấy cảnh bố mẹ ở một chỗ gắt gao ôm lấy nhau thì thức thời nhanh trí chạy ra ngoài.
Bé Tùng đi ở phía sau, vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh bố mẹ thân thiết ôm hôn nhau, có chút hoang mang hỏi: “Vì sao không đi vào?”
Chiến Quốc Việt thần bí cười hì hì nói: “Phía trước có năng lượng cao, chó độc thân tốt nhất là tự động tránh ra”