Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1392: Xấu hổ



Bé Tùng nghỉ hoặc đứng ở khe cửa liếc nhìn vào bên trong, khi cậu nhìn vào thì thấy hình ảnh bố mẹ cậu hôn nhau một cách nồng nhiệt, khuôn mặt nhỏ nhản bất chợt xấu hổ ửng đỏ.

Nhanh chóng đóng cửa lại, đem cái thế giới ướt át kia ngăn cách.

“Bọn họ phải hôn trong bao lâu?” Chờ một hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Bé Tùng liền tờ mò hỏi Chiến Quốc Việt không cần suy nghĩ liền nhanh nhảu trả lời: “Nếu không có cái gì cản trở, anh nghĩ bọn họ có thể đánh bại được kỷ lục Guinness thế giới.”

Bé Tùng lập tức lên mạng tìm kiếm thời gian của nụ hôn kỷ lục Guinness thế giới, sau đó thất thanh kêu lên: “Năm mươi tiếng năm phút?”

Cục cưng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng tò mò: “Sao bọn họ lại làm được như vậy ranh mãnh nhìn bé Tùng đang tò mò: “Muốn học kỹ năng này sao?”

Bé Tùng liền bày ra bộ dạng khiêm tốn hiếu học, liều mạng gật đầu.

Chiến Quốc Việt nói: “Bố từng nói, loại chuyện này không cần tới thiên phú, chỉ có thể làm nhiều luyện nhiều. Muốn học thì có thể tìm con mèo hoang về mà luyện”

Bé Tùng: “…..”

Ánh mắt gian ác nhìn tới đôi môi nhỏ bé mê người của Chiến Quốc Việt, tà mị cười: “Quốc Việt, hay là chúng ta luyện đi?”

Chiến Quốc Việt đứng ngay khe hở mở miệng nói một chữ: “Cút.”

Khi Nghiêm Mặc Hàn xuất hiện ở cửa, Chiến Quốc Việt cùng Bé Tùng như thần giữ cửa lập tức nhường đường.

Anh Nguyệt tò mò hỏi: “Quốc Việt, sao hai đứa không đi vào?”

Chiến Quốc Việt nói: “Bố mẹ đang thách đấu nhau, chúng ta không nên quấy rây bọn họ”

Nghiêm Mặc Hàn trừng to mắt, hăng hái tràn trề nói: “Thách đấu? Cậu thích nhất là cái này. Tránh ra, cậu cũng muốn tham gia.”

Chiến Quốc Việt và Bé Tùng tự động nhường đường, trong mắt tràn ngập sự vui sướng như thấy người gặp nạn.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt một trước một sau đi vào, nhìn thấy cảnh Chiến Hàn Quân và Linh Trang đang hôn môi.

Nghiêm Mặc Hàn gào lên như heo cắt tiết: “Trời ơi, mới sáng sớm đã hôn hít. Có phải là cho rằng thời của tụi em chưa tới, Anh Nguyệt, đến đây!”

Anh Nguyệt cười hì hì đẩy anh ta ra: “Đừng c‹ Chiến Hàn Quân và Linh Trang cuối cùng cũng tách ra, Linh Trang xấu hổ đến đỏ tai.

Chiến Hàn Quân mãn nguyện liếm liếm môi, vô cùng quyến rũ. Sau đó liếc mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn bộ mặt kiêu căng kia của Chiến Hàn Quân, trong lòng vô cùng không thoải mái. Nhưng mà khi anh ta nhìn thấy mặt của Linh Trang đã tẩy trang thì lập tức tìm được cách đả kích Chiến Hàn Quân.

“Đại ca, mới sáng sớm mà anh đã diễn một vở kịch người đẹp và quái vật rồi à, thật là làm cho chúng tôi hứng thú.”

Lúc này Chiến Hàn Quân mới nhớ là anh vẫn chưa tẩy trang, nhìn Linh Trang xinh đẹp như đoá bách hợp, thanh thuần sạch sẽ, mà trên mặt anh lại là lớp trang điểm dày cộp.

Nhất thời cũng hiểu được dường như anh làm bẩn Tranh Linh.

Sau đó đen mặt xoay người vào trong nhà “Anh cả tức giận rồi à?” Anh Nguyệt trừng mắt khiển trách Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn oan ức nói liên tục: “Cậu ta làm sao có thể tức giận được? Từ trước tới giờ toàn là cậu ta chọc giận người khác, làm gì có ai có thể chọc giận cậu ta?”

Chiến Hàn Quân lại quay trở lại, đã tẩy đi lớp trang điểm. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bởi vì gầy gò mà càng trở nên góc cạnh.

“Wow, bố, người càng lúc càng đẹp trai nha” Bảo bối Thanh An khoa trương nói.

Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng sờ đầu Bảo bối Thanh An, dịu dàng nói: “Bố với mẹ có phải là xứng đôi nhất không?”

Bảo bối Thanh An gật gật đầu: “Vâng”

Chiến Hàn Quân liền cười toe toét.

Người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn, khi bọn họ nhìn thấy con thuyền buồm to lớn đặt giữa bàn, mà trên con thuyền buồm đặt đầy đủ các món ăn từ mì phở cho đến bánh ngọt khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.