Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1394: Đón khách



Dư Tiền mặt ủ mày chau mà liếc mắt nhìn Dư Nhân, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Ông cụ già này bệnh tương tư Chiến Hàn Quân có thể trị. Bệnh tương tư của cậu chủ thì ai có thể chữa khỏi đây?

Dư Tiền thăm dò nói: “Cậu chủ, cô Linh Trang cũng đã lên núi rồi. . truyện ngôn tình

Lời còn chưa dứt, liền thấy Dư Nhân nhảy dựng lên từ trên ghế dài, tinh thần phấn chấn nói: “Đi, đi đón khách.”

Dư Tiền: ”…”

Dư Nhân đi trước, còn sửa sang lại lại tóc tai và quần áo.

Dư Tiền đi phía sau, trong lòng rất không có cảm xúc gì Ông cụ này nếu nhìn thấy Chiến Hàn Quân tất nhiên sẽ vui mừng đến không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc. Còn cậu chủ này khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang chỉ biết nghĩ về chuyện kia. Nhưng lần này Chiến Hàn Quân mang theo lực sát thương vô cùng ghê gớm mà lên núi, ät hẳn anh đã có mưu đồ xấu xa gì đó, ai còn có thể bảo vệ an toàn của Trại nhà họ Dư được đây?

Dư Tiền nhắc nhở: “Cậu chủ, Chiến Hàn Quân thái độ kỳ lạ như vậy đi lên núi, rốt cuộc là lo lắng vì cái gì chứ?”

Bước chân của Dư Nhân dừng lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia hoang mang.

Trong mắt Chiến Hàn Quân không thể có dù chỉ là nửa hạt cát, nếu không phải quá bất đắc dĩ, Chiến Hàn Quân tuyệt đối sẽ không để cho anh ta tiếp cận Linh Trang!

Dư Nhân nói: “Việc này có chút kỳ lạ, không thể bất cẩn được”

Dư Tiền như ngồi trên đống lửa: “Cậu chủ, vậy chúng ta còn để cho bọn họ vào trại sao?”

Dư Nhân nhìn ông cụ đi về phía bọn họ, nói: “Việc này sợ là không phải do chúng ta làm chủ.

Ông cụ Niên mặt âm u đi tới, người còn chưa đến thì tiếng đã trước: “Dư Nhân, nghe nói có một đám lực lượng lén lút lên đỉnh Núi Châu Phong, hệ thống phòng thủ của Trại nhà họ Dư chúng ta có được sắp xếp ra không?”

Dư Nhân nghỉ hoặc nhìn Dư Tiền: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Dư Tiền lặng lẽ giải thích: “Cậu chủ, đoàn người Chiến Hàn Quân đã khôi phục lại khuôn mặt vốn có. Chắc hẳn ông cụ không nhận ra bọn họ”

Đáy mắt Dư Nhân hiện lên thần sắc tính kế khôn khéo, tà ác nói: “Nói như vậy, người trước hết biết được thân phận của bọn họ.

cũng chỉ có hai chúng ta.”

Dư Tiền liên tục gật đầu.

Lại đưa ra chủ ý nói: “Cậu chủ, ông cụ và ông chủ đều coi bọn Chiến Hàn Quân là bọn cướp sông cướp biển, đây chính là cơ hội để bọn họ một lưới một tóm hết”

Dư Nhân đánh vào gáy của Dư Tiền: “Anh dám!”

Dư Tiền rất ủy khuất nhìn cậu chủ: “Ít nhất cũng phải là giữ lại cô Linh Trang”

Dư Nhân nói: “Chúng ta dám bất kính với nhà họ Chiến, ông cụ nhất định sẽ biến chúng ta thành thịt xông khói khô.”

Dư Tiền à ừ một tiếng: “Hai nhà Dư Chiến, nhưng lại có mối thù ngàn năm không đội trời chung. Nếu không diệt cỏ tận gốc, hậu quả sẽ khó lường vô cùng.”

Dư Nhân nói: “Chiến Hàn Quân cũng là con cháu của nhà họ Dư, anh ta trọng tình trọng nghĩa như vậy, sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho Trại nhà họ Dư đâu đúng không?”

Dư Tiền nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm: “Tôi hy vọng là như vậy.”

Ông cụ Niên chắp tay ra sau, thở ra trừng mắt nhìn Dư Nhân và Dư Tiền, ánh mắt đều sắp phun ra lửa.

“Hai đứa cháu lẩm bẩm cái gì sau lưng ông thế? Còn không ra ngoài nghênh địch đi chứ? Năm mới đến nơi rồi, nếu Trại nhà họ Dư chúng ta có anh em nào gặp chuyện bất trắc gì, đó là một điềm báo rất xấu. Đến lúc đó coi ông có treo ngược hai đứa cháu rùa rụt đầu xấu xa các cháu lên nướng thành xúc xích hay không”

Dư Nhân nháy mắt với Dư Tiền: “Tôi có một ý hay, có thể thăm dò ra được mục đích đi lên Núi Châu Phong của Chiến Càn Tước là g?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.