Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1395: Mượn đao giết người



Dư Tiền vội vàng đi lên phía trước: “Cách hay gì?”

“Mượn đao giết người.”

Dư Nhân liếc mắt nhìn ông cụ, tinh ra mà cười: “Ông nội, đám người kia có thể đi lên Núi Châu Phong thần kỳ như vậy, tất nhiên không phải hạng người nhàn rỗi. Nhân thời gian lễ tết, tuyệt đối không được để cho sự an toàn của Trại nhà họ Dư bị xâm phạm.

Nên là mời ông nội đây đích thân ra trận, bảo toàn tính mạng toàn đội.”

Ông cụ Niên bất mãn trừng mắt nhìn Dư Nhân: “Hay cho nhà họ Dư chúng ta nuôi ong tay áo mà, gặp khó khăn không phải là đẩy cho ông đây thì chính là đẩy cho ông nội. Dư.

Nhân, con giữ chút mặt mũi đi có được hay không?”

Dư Nhân cười đùa nói: “Ông nội, cháu trai tuy rằng mới còn như hiểu biết nhiều, nhưng cần cù học tập, nếu không lúc ông đi ra ngoài tiêu diệt bọn cướp,con sẽ đi theo người không rời một chút luôn có được không?”

Anh ta đi theo ông cụ, là lo lắng ông cụ nếu kích động quá mức, làm trọng thương cả đám người Chiến Hàn Quân, gây ra hậu quả không thể cứu vãn thì sao.

Nhưng ông cụ lại tin tưởng Dư Nhân, còn tưởng rằng đây là cách đáng tin cậy nhất mà ông thực hiện khi đối mặt với kẻ địch.

Chỉ vì Dư Nhân không lười biếng, ông cụ đã không cảnh giác gì đối với ý kiến của anh ta.

“Đi theo ông.” Ông cụ ngồi trên xe chiến tuyết SUV quân sự, nhanh chóng chạy tới Trại nhà họ Dư.

Mà lúc này, bọn Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang cầm lệnh bài thuận lợi không bị cản trở đi tới trước cửa núi của Trại nhà họ Dư.

Cửa núi không mở ra cho họ, thanh âm hùng hậu của ông cụ Niên từ trong loa truyền ra.

“Người đến là Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt ra hiệu 2”

Chiến Quốc Việt đưa lên lệnh bài.

Ông cụ nhìn hình ảnh trong màn hình, chỉ vào lệnh bài trong tay Chiến Quốc Việt kích động nói: “Tại sao cậu ta lại có lệnh bài của thiếu tướng Trại nhà họ Dư của chúng †a?”

Dư Nhân cố ý sờ sờ túi quần áo, hoảng hốt nói: “Lệnh bài thiếu tướng của cháu đã mất rồi. Chắc là họ đã ăn cắp lệnh bài của cháu rồi”

Ông cụ hận đến mức đá không rèn thành sắt trừng mắt nhìn Dư Nhân: “Lệnh bài của thiếu tướng Mạt Thế, thấy lệnh bài như gặp người của mình, cháu lại làm mất nó? Sao cháu không tự làm mất chính mình luôn đi?

Khó trách bọn họ lại leo lên đỉnh Núi Châu Phong dễ dàng như vậy. Thì ra cháu mới là trợ thủ mạnh nhất giúp bọn họ lên núi. Quay về và đóng tiền phạt đi”

Dư Nhân điên cưồng, làm việc luôn thích tiên trảm hậu tấu. Dùng lời nói của anh ta mà nói: Dù sao Dư Sinh cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là anh ta, Dư Sinh sao nỡ lòng giết anh ta. Vì vậy cho nên anh ta mới kiêu ngạo như vậy.

Dư Nhân tiếp tục khiêu khích ly gián: “Ông nội, bọn họ trộm lệnh bài của con, tuyệt đối không thể quá khách sáo đối với bọn họ.

Cho họ thấy được lợi hại của chúng ta đi. “

Ông cụ nói: “Năm mới sắp đến mà lại lại kiếm chuyện như vậy, quả thật là ngứa đòn Nhân, con nói xem, làm thế nào để xử lý bọn họ đây?”

Dư Nhân vui sướng khi người gặp họa nói: “Để cho đội hộ vệ dùng súng cao su bắn bọn họ…”

Ông cụ nghỉ ngờ nhìn anh ta: “Ông đây luôn cảm thấy thằng nhãi con hôm nay rất khác lạ. Nói chuyện làm việc đặc biệt không có đạo lý? Cháu lại sử dụng súng cao su để đấu với kẻ địch? Đầu cháu bị ngấm nước à?”

Dư Nhân quỷ dị nói: “Ông nội không biết, cháu vừa thành lập một đội thanh niên hộ vệ.

Họ vừa học bắn súng cao su, cái gọi là thực hành kiến thức vào thực tế, cho họ ra ngoài thực nghiệm thử, kiểm tra mức độ học tập của họ”

Ông cụ cũng tin là thật, cười nói: “Thằng nhãi con hiếm khi có được lòng tốt trách nhiệm bồi dưỡng học sinh như vậy.Nếu đã như vậy, vậy thì sử dụng súng cao su. Nhưng mà viên đạn phải là loại mạnh nhất cho ông đây. “

Biểu cảm của Dư Tiền khó nói hết.

Cậu chủ lừa gạt ông cụ như vậy, nếu để cho ông cụ biết giờ phút này nếu ông biết mình đang đối phó chính là cháu ngoại bảo bối của ông, sau này tuyệt đối sẽ không cho cậu chủ một con đường sống nào.

Rất nhanh, bọn Chiến Hàn Quân đã bị gần trăm đội hộ vệ vây quanh, đội hộ vệ cầm súng cao su nhắm vào bọn họ.

Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân trong nháy mắt trở nên âm trầm, biểu cảm trên mặt trở nên âm u như những làn khói đen.

Nghiêm Mặc Hàn hết lần này tới lân khác còn thêm dầu vào lửa mà nói thêm vào: “Nhìn thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, lên đỉnh Núi Châu Phong nhất định không có chuyện tốt. Còn vẫn chưa đi vào cửa, họ đã đối xử với chúng ta như thế này. Sau khi đi vào không biết còn có bao nhiêu thứ gì đang chờ chúng ta nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.