Dư Nhân đột nhiên bắt đầu nổi cơn điên “Thắng nhãi này, thiên đường có lối có lối cháu không đi, địa ngục không cửa cháu lại vào.
Chiến Hàn Quân buông nhẹ môi Linh Trang ra, có ý cười châm biếm, tỏ ra hài lòng như một đứa trẻ. Linh Trang tỏ vẻ ủng hộ nhìn về phía anh, cũng hết cách đối với trò đùa quái đản này của anh.
Ngay sau đó, ánh mắt của Chiến Hàn Quân liếc nhìn về phía Dư Nhân, nhìn thấy anh ta đang trợn mắt nhìn Bé Tùng, trong lòng của Chiến Hàn Quân bắt đầu cảm thấy có chút bất an.
“Dư Nhân, em bị điên rồi à?” Không phân phải trái đúng sai, Chiến Hàn Quân lại bộc lộ sự bá đạo của bản thân.
Dư Nhân tay chỉ Bé Tùng, hét lớn: “Tại Sao cậu ta lại ở cùng với các người?”
Ngay thời khắc này, Bé Tùng và Chiến Quốc Việt đứng cạnh nhau trong đám người, đôi tay thòng xuống bị còng lại, bị che đi một cách rất kín. Xem ra, Bé Tùng và bọn họ.
sống chung hòa hợp như vậy, rõ ràng là một nhóm người. Dư Nhân càng nảy sinh hiểu.
lầm, cho rằng ngày hôm đó Bé Tùng bắt cóc anh ta, Chiến Hàn Quân cũng không thoát khỏi sự liên can.
“Dư Tiền, lái đại bác xe tăng đi theo tôi”
Dư Nhân phần nộ.
Dư Tiền dáng vẻ run sợ hướng về ông cụ.
Trong lòng đang nghĩ, cậu chủ rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Chiến Hàn Quân và ông cụ đã thừa nhận, đối với việc Chiến Hàn Quân xuất binh, ông cụ không tức giận mới là chuyện lạ Quả là như dự đoán, Dư Niên lúc đó lại lật mặt, hận không thể gặp mặt để mảng Dư Nhân rẵng: “Dư Nhân, anh dám để cho bọn họ mất một sợi lông, ông đây sẽ khiến cho.
anh mất một khúc xương”
Dư Nhân tức giận đến đỏ mắt, bởi vì phẫn nộ mà giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Ông nội, thắng bé này chính là bọn cướp ngày hôm đó hại con chút nữa đã xuống suối vàng” Anh ta chỉ Bé Tùng và bắt đầu gào thét.
Dư Niên vô cùng kinh ngạc.
Hôm đó bọn cướp bắt cóc Dư Nhân, còn vô tình làm bong ra từng mảng thịt trên ngón tay của Dư Nhân, hại Dư Nhân đã dạo một vòng ở quỷ môn quan.
Dư Niên có một chút mất mát nhìn Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân à, chuyện này thực sự có liên quan đến con à?”
Chiến Hàn Quân nhìn Bé Tùng, anh đã đoán được nguyên nhân mà Bé Tùng trả thù Dư Nhân, trong lòng đột nhiên cũng cảm thấy dễ chịu.
Đứa con này của anh, cũng từ từ trở thành một cây cao lớn mạnh. Đủ để làm chỗ dựa che nắng che mưa cho bố mẹ Chiến Hàn Quân cũng vui vẻ yên tâm hơn.
Bé Tùng không nghĩ rằng bố mình bị ông ngoại hiểu lầm, đột nhiên giơ tay lên nói: “Con là phạm nhân của bọn họ”
Nói xong cố ý lắc lư còng tay, phát ra tiếng leng keng.
Dư Niên làm dịu tâm trạng căng thẳng: “Nếu đã là phạm nhân, thì dễ xử lý rồi”
Dư Nhân nói: “Anh họ, đưa thằng bé này cho em đi, cái nhà mà em đang ở, em đưa cho anh là được rồi”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy được sự căm.
ghét trong ánh mắt đầy hận thù của Dư Nhân, làm sao có thể đồng ý đưa Bé Tùng cho Dư Nhân được?
“Không được” Chiến Hàn Quân cự tuyệt một cách dứt khoát.
Bé Tùng có chút lo lắng, cậu không muốn vì mình mà hai nhà Dư Chiến lại nảy sinh khói lửa.
Nhân, chuyện ngày hôm đó là tôi làm anh bị thương, bọn họ không có liên quan gì hết.
Oan có đầu nợ có chủ, anh có hận thù gì, cứ tìm đến tôi là được”
Dư Nhân với gương mặt đầy sự thù hận: “Được lắm. Là cậu tự tìm đến cái chết.”
Bé Tùng ung dung bước ra ngoài, Chiến Quốc Việt cũng bị còng tay kéo đi.
Dư Nhân nhìn thấy khóa còng tay của Bé Tùng và Chiến Quốc Việt, anh ta lại không muốn làm hại Quốc Việt nữa, bèn nói: “Quốc Việt, mở còng ra. Chú không muốn làm hại cháu.”
Nhưng Chiến Quốc Việt lại nói: “Chìa khóa mất rồi, không mở được.”