Các cô gái của Dư Gia Trại chuyển ánh mắt lên trên người Nghiêm Linh Trang.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang mặc một chiếc sườn xám đã được cải tiến với hai vạt áo trằng cân đối, cổ áo và ống tay áo đều được khảm nạm lông cáo phóng khoáng tuyệt đẹp. Một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu bằng lông thú màu tuyết với lông cáo ở trên vành. Linh Trang đội mũ nên khuôn mặt lớn chừng bàn tay bị giấu ở bên trong mũ càng làm cho khuôn mặt của cô tinh xảo và đáng yêu.
Lúc trước các cô gái của Dư Gia Trại chỉ cảm thấy Chu Mã là cô gái xinh đẹp nhất Núi Châu Phong, bây giờ nhìn thấy Linh Trang đó là một loại trải qua tất cả hồng trần kèm theo vẻ thăng trầm và hương vị của phụ nữ trưởng thành, càng lộ ra vẻ phóng khoáng kiên cường độc lập trên thế giới.
Linh Trang nhìn Chu Mã, uyển chuyển nở nụ cười: “Cô thực sự muốn làm vợ lẽ của chồng tôi sao?”
Chu Mã vội vàng gật đầu, trên mặt hiện ra hai đám mây đỏ.
Linh Trang nói: “Tâm trạng xã hội, phong tục tập quán và đạo đức của người dân ở Hà Nội chúng tôi khác với Dư Gia Trại, đàn ông Hà Nội chỉ có thể cưới một người vợ. Nếu như tái giá thì sẽ phạm pháp. Người đàn ông này sẽ bị nghìn người chỉ trỏ mười nghìn người chửi rủa. Nếu như cô thực sự yêu anh ấy thì sao có thể đưa anh ấy vào tình cảnh như thế chứ?”
Chu Mã nở nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: “Lão gia chủ nói bụng dạ của cô hẹp hòi không hào phóng và hiểu cách chia sẻ chồng giống phụ nữ của Dư Gia Trại chúng tôi. Vốn dĩ tôi còn không tin bây giờ xem ra quả thực là như thế”
Chu Mã lại chuyển ánh mắt lên trên mặt Chiến Hàn Quân, không nhận ra rằng lời nói của cô ta đã làm cho Chiến Hàn Quân ẩn ẩn tức giận.
Chu Mã được dân chúng Dư Gia Trại tâng bốc từ nhỏ đến lớn, lại được bố cô ta nuông chiều nên tính cách của cô ta thẳng thản lại tự kiêu “Anh Quân, anh không muốn cưới em có phải bởi vì ở trong nhà có cọp cái hay không?
Chu Mã vừa dứt lời bàn tay của Nghiêm Linh Trang hung hăng siết chặt Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân có loại ảo giác khớp.
xương của mình đã vỡ vụn.
Chiến Hàn Quân biết Linh Trang rất tức giận nên muốn giúp đỡ Linh Trang áp chế lòng hăng hái của Chu Mã nhưng không ngờ Linh Trang đã tự lên tiếng.
“Nếu như tôi không phải cọp cái thì sao có thể ngăn cản được những phụ nữ giống như tre già măng mọc ở Hà Nội nhào về phía chồng của tôi chứ? Những người phụ nữ đó khó đối phó hơn cô nhóc chưa khô mũi như cô nhiều.” Trong giọng nói của Linh Trang tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Cô nói bóng gió những nhân vật ghê gớm hung ác hơn Chu Mã đều bị cô trừng trị để Chu Mã biết khó mà lui.
Thế nhưng Linh Trang đã đánh giá thấp sự sỉ mê của Chu Mã đối với Chiến Hàn Quân. Chu Mã chưa đến Hoàng Hà thì chưa nản quyết tâm nói: “Tôi khác với những người phụ nữ ở Hà Nội, tôi có võ công cao cường nên thứ tôi đã muốn cho dù là yêu ma quỷ quái cũng không thể ngăn cản được t Bảo bối Thanh An tức giận nói: “Nếu như cô đã giỏi như vậy thì chúng tôi có thể suy nghĩ đưa cô về Hà Nội để làm chó giữ nhà cho nhà họ Chiến chúng tôi cũng được. Dù sao cũng là thứ đưa tới tận cửa mà không cần tốn tiền?”
Chu Mã bị sỉ nhục đến nỗi mặt đỏ tới mang tai: “Mày!”
Anh Nguyệt vỗ tay khen hay.
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của Bảo bối Thanh An sau khi đắc thẳng bởi miệng lưỡi mạnh mẽ, không nhịn được vỗ đầu của cô bé cười nói: “Được rồi Đừng nghịch ngợm”
Sau đó lại nói với Linh Trang: “Chúng ta đi sang bên kia đi.”
Linh Trang gật đầu.
Chiến Hàn Quân lựa chọn không nhìn Chu Mã.
Chu Mã nhìn bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của Chiến Hàn Quân trong đáy mắt dâng lên vẻ không cam lòng.
Đàn ông ưu tú như vậy cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Trên bàn dài có các loại thịt nướng sống, lúc Linh Trang cầm thịt nướng chuẩn bị đi tới trước bếp than để nướng thì Chiến Hàn Quân lại cầm thịt nướng ở trên tay cô săn sóc nói: “Em ngồi nghỉ ngơi đi để anh làm”
Linh Trang còn muốn kiên trì tự mình nướng thì Chiến Hàn Quân lại kề sát miệng ở bên tai cô khẽ nói: “Nếu như không muốn để cho những người phụ nữ khác cảm thấy họ có thể có cơ hội để lợi dụng thì hôm nay em phải bày ra tư thái của nữ vương.”
Linh Trang thông minh nở nụ cười: “Vậy em đi nghỉ ngơi đây. Chồng à vất vả cho anh rồi”
Chiến Hàn Quân lại chỉ lên trên mặt của mình: “Vậy trả chi phí cho sự vất vả này đi”