Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1480: Anh chỉ muốn em quan tâm tới anh



“Linh Trang, vết thương của cô bé quá nặng nên chúng ta hãy để cô bé nghỉ ngơi cho thật tốt”

Linh Trang lưu luyến không rời nhìn em gái mười ba: “Em ở lại chăm sóc cô bé…”

“Ôi!” Chiến Hàn Quân bỗng nhiên ôm bụng, đôi lông mày nhíu chặt.

Sự chú ý của Linh Trang đối với em gái mười ba lập tức chuyển sang người Chiến Hàn Quân, vẻ căng thẳng hỏi: “Anh Hàn Quân, có phải bệnh bao tử của anh lại tái phát hay không?”

Chiến Hàn Quân gật đầu: “Dìu anh vào phòng nghỉ ngơi.”

Linh Trang đỡ Chiến Hàn Quân rời đi Chiến Hàn Quân đi vài bước rồi bỗng nhiên quay đầu dặn dò Quan Minh Vũ và Diệp Phong: “Đúng rồi, Quan Minh Vũ, Diệp Phong, từ hôm nay trở đi hai người hãy ở lại đây. Lúc này säp đầu xuân nên việc học của Bảo bối Thanh An và Quốc Việt sa sút quá nhiều, hai người ở tại trấn Thanh Mai giúp hai đứa bổ túc. Tối nay hãy lập một thời khóa biểu cho tôi.”

Diệp Phong và Quan Minh Vũ nhìn nhau, lúc bốn mắt chạm nhau có lẽ họ đã hiểu được ý tứ sâu xa của cậu Quân nên cung kính nói: “Vâng, cậu Quân”

Linh Trang đỡ Chiến Hàn Quân đi vào.

phòng ngủ.

Chiến Hàn Quân ngồi ở trên giường, lưng tựa vào giường. Vẻ mặt nhàn nhã nhìn Linh Trang đang rộn vì anh. Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.

Linh Trang tìm thấy hộp lá ngải sau đó châm lửa đốt lá ngải. Lá ngải hun khói làm cho cô chảy nước mắt.

“Đây là cái gì?” Chiến Hàn Quân tò mò hỏi.

Linh Trang cười giải thích: “Đây là cách đốt huyệt bằng lá ngải mà em học được của người dân trong trại. Có thể xua tan cái lạnh và điều chỉnh trạng thái khỏe mạnh của cơ thểt”

Cô bưng hộp lá ngải đi tới, bên ngoài hộp.

lá ngải bãng đồng còn có một cái túi xinh đẹp thêu hình một đôi uyên ương.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi xuống tay nghề thêu thùa đôi uyên ương cười nói: “Đây là chim uyên ương hay là vịt trời?”

Linh Trang xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, vốn dĩ cô không biết thêu thùa, lần đầu tiên học người ta thêu thùa nên thêu uyên ương không ra ngô ra khoai gì cả Linh Trang thẹn thùng nói: “Vậy phải xem anh muốn làm vịt trời hay là uyên ương?”

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên duõi cánh tay dài ra kéo cô vào trong ngực của mình trìu mến nói: “Em thêu cho anh cái khóa uyên ương để anh đeo ở trên người được không?”

Trong đầu Linh Trang lập tức hiện ra hình ảnh một người đàn ông lịch lãm cao quý lại treo một chiếc khóa vụng về đi rêu rao khắp nơi… Đỏ mặt lắc đầu: “Họ sẽ cười nhạo em.”

Chiến Hàn Quân chặn môi của cô: “Anh sẽ không để cho những người khác nhìn thấy.”

Linh Trang trố mắt: “Bụng của anh hết đau rồi sao?”

Chiến Hàn Quân vội vàng bớt phóng túng, hai tay ôm bụng, ánh mắt rơi xuống hộp lá ngải: “Cái này dùng như thế nào?”

“Anh nằm xuống”

Chiến Hàn Quân năm lên trên giường theo chỉ thị của Linh Trang.

Linh Trang đặt hộp lá ngải lên trên bụng của anh sau đó đắp chăn cho anh.

Lá ngải ở trong hộp tỏa ra hương thơm của lá ngải, mùi hương thơm ngát.

Chiến Hàn Quân ngửi mùi thơm của lá ngải rồi lại nhìn cô gái xinh đẹp, trái tim sắt thép lạnh như băng trở nên mềm nhữn từng chút một.

Linh Trang chống cằm ghé vào đầu giường, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng: “Anh Hàn Quân, bệnh bao tử của anh đã lâu không tái phát rồï? Tại sao bỗng nhiên lại tái phát vậy?”

Chiến Hàn Quân vươn tay vuốt ve cái căm như được điêu khắc của Linh Trang.

“Anh không bị bệnh.”

Linh Trang trợn tròn hai mắt: “Không bị bệnh vậy tại sao lại lừa em, anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào không?”

Chiến Hàn Quân nói: “Anh chỉ muốn em quan tâm tới anh”

Linh Trang: “..”

Sau đó bóp mũi Chiến Hàn Quân răn dạy và quở mảng: “Mặc Hàn nói anh ngây thơ, em thấy anh ấy nói không sai. Anh Hàn Quân anh giống như đứa trẻ chỉ mới ba tuổi chứ không thể hơn được nữa”

Chiến Hàn Quân nở nụ cười rạng rỡ hơi bướng bỉnh nhìn có vẻ vừa tà mị khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.