Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1486: Ngài Bác Danh là bà nội ruột của anh



Cơ thể ông cụ run rẩy, dường như lập tức già đi mười tuổi.

Rất lâu sau ông cụ mới khàn giọng nói: “Ông từng nhìn thấy sợi dây chuyền đầu lâu này ở trên người ngài Bác Danh.”

“Cái gì?” Chiến Hàn Quân sợ hãi kêu lên: “Tại sao cháu có thể có dây chuyền của ngài Bác Danh chứ?”

Ngài Bác Danh vẫn luôn sống trong huyền thoại Theo như Chiến Hàn Quân thấy, anh và ngài Bác Danh là những người xa lạ không quen biết. Nhưng anh lại sở hữu thứ gì đó giống như tài sản riêng của ngài Bác Danh?

Ông cụ liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ khó hiểu rồi nhắm mắt một hồi lâu. Khi lại lần nữa mở mắt ra trong đáy mắt của ông cụ tràn ra vẻ xúc động và phẫn nộ: “Uổng công ông tín nhiệm ông nội cháu như vậy, không ngờ kết quả ông ta vậy mà lại phản bội lại ông”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân quẫn bách: “Ý ông ngoại là sao ạ?”

Sự tức giận của ông cụ khó có thể tan biến nói: “Năm đó lý do ông nội cháu rời khỏi Mạt Thế quá mức miễn cưỡng. Vậy mà ông lại tin chuyện hoang đường của ông ta. Chắc hẳn ông ta biết tung tích của ngài Bác Danh nên đã lén giấu ngài Bác Danh đi, muốn một mình chiếm đoạt những ngài thành quả y học kia của Bác Danh.”

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên đứng dậy nói: “Ông ngoại, ông nội của cháu hoàn toàn không biết ngài Bác Danh ở đâu.”

Ông cụ bán tín bán nghỉ: “Nếu như ông ta không có sự giúp đỡ của ngài Bác Danh vậy tại sao có thể thành lập đế quốc thương nghiệp ở Thủ đô trong mấy năm ngắn ngủi?”

Chiến Hàn Quân lại phản bác: “Nếu như ông nội cháu biết tung tích của ngài Bác Danh và chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của ngài Bác Danh, vậy thì thành quả y học cơ cấu chữa bệnh của Á Châu chúng cháu hẳn phải là bệnh viện tiên tiến nhất trên thế giới. Nhưng mà trên thực tế, mặc dù y học kỹ thuật của chúng cháu rất tiên tiến thế nhưng vẫn không đi đầu trong lĩnh vực y tế”

Anh dừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, nhưng cháu chưa từng phát hiện ra trong dòng họ có bất kỳ dấu vết nào có liên quan với ngài Bác Danh”

Ông cụ Niên vô cùng buồn bực: “Vậy mặt dây chuyền này của cháu từ đâu mà có?”

Chiến Hàn Quân nói: “Đây là món quà sinh nhật của ông nội tặng cho cháu vào sinh nhật thứ mười tám của cháu. Ông nội nói đây là thứ mẹ cháu để lại cho cháu trước khi chết”

Ông cụ trố mắt: “Nói như vậy, trước khi chết mẹ của cháu đã từng gặp ngài Bác Danh sao?”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi mù mịt, bên trong đôi mắt thoáng hơi thất vọng. “Thế nhưng tại sao mẹ cháu lại tặng cho cháu một sợi dây chuyền của người ngoài chứ?”

Ông cụ nói: “Có lẽ bà ấy muốn thông qua sợi dây chuyền này để truyền tin tức rằng bà ấy đã từng gặp ngài Bác Danh”

Nghiêm Linh Trang nhìn ông cụ vẫn còn xúc động và phấn nộ rồi lại nhìn Chiến Hàn Quân đang cảm thấy thất vọng mất mát.

Những bí mật ẩn giấu trong tâm trí cô lúc này cuồn cuộn ra ngoài.

“Có lẽ em biết tất cả đáp án” Linh Trang nói.

Chiến Hàn Quân ngạc nhiên nhìn Linh Trang: “Em nói gì?

Linh Trang nói: “Anh Hàn Quân còn nhớ chuyện em xảy ra tai nạn xe cộ không?”

Chiến Hàn Quân cười gượng: “Sao anh có thể quên được chứ?”

Linh Trang nói: “Vậy anh có biết nguyên nhân em xảy ra tai nạn xe cộ không?”

Tinh thần của Chiến Hàn Quân u ám nói: “Bố anh đã sắp xếp tai nạn xe cộ này, Thế nhưng tại sao ông ấy lại nhẫn tâm sắp xếp vụ tai nạn xe cộ này chứ? Anh vẫn có hàng trăm suy nghĩ không cách nào giải thích được”

Linh Trang giải thích: “Bởi vì em đã biết một bí mật lớn”

Chiến Hàn Quân tập trung lực chú ý: “Bí mật gì?”

“Lý do nhà họ Chiến cầm tù mẹ anh không phải vì họ sợ hãi Mạt Thế sẽ trả thù nhà họ Chiến mà bởi vì mẹ của anh đã giết ngài Bác Danh nên chọc giận ông nội của anh. Bởi vì ngài Bác Danh là bà nội ruột của anh”

Cho dù Chiến Hàn Quân là người cho dù vui hay buồn đều không lộ ra ngoài, thế nhưng sau khi nghe thấy tin tức kinh động lòng người này thì vẫn hoảng sợ trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.