Cậu bé thực sự giống như ánh sáng mặt trời có thể xua đuổi tất cả bóng tối.
Thế nhưng cô lại muốn làm cho ánh sáng mặt trời này hoàn toàn biến mất.
Chiến Quốc Việt uống canh hạt sen xong thì ngáp một cái nói: “Chị cả, đầu em hơi choáng nên em đi nghỉ ngơi một lúc đ: Chiến Quốc Việt đi đến bên giường rồi ngã chổng vó ở trên giường.
Chị cả nhảm đôi mắt ngấn nước không gợn sóng lại, những giọt nước mắt trong vắt như pha lê chảy xuống.
Cô đặt cái bát lên trên bàn, sau đó đi đến bên giường nhìn Chiến Quốc Việt đã không còn thở nữa, nước mắt của chị cả càng giống như màn mưa bị đứt đoạn.
“Cáo nhỏ, bố nuôi muốn em chết nhưng chị cả không nỡ để em chết cho nên chị cả cho em uống một viên thuốc giả chết, em hãy ngủ một giấc cho ngon. Sau khi tỉnh ngủ em sẽ không còn ở trong Điện Quân Tình.
Nhớ kỹ sau này vĩnh viễn đừng quay lại đây nữa”
Hoa Dung cõng Chiến Quốc Việt lên trên lưng nhưng mà vừa đi đến cửa quản gia của Monster đã u ám đứng ở trước cửa.
Bước chân của Hoa Dung hơi lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
“Ngài Monster bảo tôi tới nhặt xác của.
Cáo nhỏ.”
Hoa Dung cố chấp làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Thằng bé đã chết nên cháu muốn tự mình chôn thằng bé. Cũng xem như là cháu báo đáp ơn cứu mạng của thẳng bé.”
Ánh mắt của quản gia u ám: “Chị cả muốn phản bội ngài Monster sao?”
Chị cả lắp bắp nói: “Cháu không dám”
Vậy thì hãy giao cậu bé cho tôi” Quản gia vươn tay ra.
Hoa Dung vẫn lùi lại như cũ…Nghẹn ngào cầu xin: “Chú hãy bán cho cháu ân tình này đi, cháu cam đoan sau này sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh ấy. Sau này cháu sẽ nghe theo anh ấy”
Giọng nói của quản gia giống như máy.
móc, không có bất kỳ nhiệt độ cũng không có bất kỳ cảm xúc chập trùng nào cả: “Chị cả, ngài biết cô không nỡ để thằng bé chết, ngài cũng sẽ không giết thằng bé, nhưng mà ngài muốn nhốt thằng bé vào trong cung điện ở dưới lòng đất. Đợi sau khi hoàn thành việc lớn thì sẽ thả thẳng bé ra”
Dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ngài sắp xếp như vậy là bởi vì lo lắng tâm trạng của cô. Ngài yêu cô nên hy vọng cô có thể thông cảm cho sự khó xử của ngài. Đứa trẻ này quyết không thể tham gia nhiệm vụ lần này.
nếu không hậu hoạn khôn lường”
Chị cả bán tín bán nghĩ nhìn quản gia: “Tất cả những điều chú nói đều là thật sao?
Monster thực sự sẽ nể mặt cháu tha mạng cho Cáo nhỏ sao?”
Quản gia gật đầu: “Cáo nhỏ còn sống thì sẽ là con tin quan trọng nhất nên càng có tác dụng hơn là thằng bé chết”
Lúc này chị cả mới giao Cáo nhỏ cho quản gia.
Tuy nhiên trước khi quản gia rời đi chị cả bỗng nhiên trở nên hung ác, cô ấy äm chặt tay quản gia đe dọa: “Chú, nếu như chú dám lừa cháu thì đời này cháu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chú.”
Quản gia cười lạnh lùng, ông ta đã bị Monster huấn luyện trở thành máy móc không có tình cảm và không có đau đớn từ lâu rồi.
Ông ta không quan tâm Hoa Dung có hận ông ta hay không.
Ông ta kẹp Chiến Quốc Việt rời đi.
Hoa Dung lảo đảo rời khỏi phòng của bé Tùng Bé Tùng bước ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt tối tăm nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của chị cả Hoa Dung. Khuôn mặt tuấn tú của bé Tùng lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.
Cậu bé không biết cậu bé có nên hận chị cả hay không?
Thực ra chị cả cũng là một người đáng thương, cho tới bây giờ số phận của cô ấy đều là thân bất do kỷ!
Cung điện dưới lòng đất.
Quản gia ném Chiến Quốc Việt vào trong cung điện dưới lòng đất rồi không quay đầu lại rời đi.
Ở cổng của cung điện dưới lòng đất, quản gia hung ác nham hiểm nghiêm túc ra lệnh cho sứ giả canh giữ cung điện ở dưới lòng đất: “Từ hôm nay trở đi hãy khóa cửa cung điện dưới lòng đất lại. Không cho phép bất cứ kẻ nào đến cung điện này thăm tù nhân ngoại trừ ngài Monster”