Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1515: Tôi có nhiệm vụ cho hai người



Dư Nhân nghe nói mẹ không muốn rời khỏi từ đường thì lòng nóng như lửa đốt chạy.

tới muốn khuyên nhủ mẹ, nhưng lại nhìn thấy cảnh mẹ chủ động rời khỏi nhà thờ họ sau khi trò chuyện với Chiến Hàn Quân.

Dư Nhân hoàn toàn cảm phục tài nghệ của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân không chỉ thành công theo đuổi được Nghiêm Linh Trang hơn nữa còn thuyết phục bố và mẹ anh ta bỏ qua những hiềm khích trước đây, hiển nhiên hiệu quả còn rõ rệt hơn là người làm con trai là anh ta.

Dư Nhân có loại cảm giác trời đã sinh ra Du sao lại còn sinh ra Lượng.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Dư Nhân và Dư: Tiền ở phía sau phiến đá xanh, khóe môi khẽ mỉm cười.

Dư Tiền lập tức có loại cảm giác bị Chiến Hàn Quân nắm giữ số mệnh sống chết nên ôm bả vai không ngừng run lẩy bẩy.

*Đi ra đây“Giọng nói của Chiến Hàn Quân toát lên vẻ uy nghiêm.

Dư Nhân và Dư Tiền bước ra từ phía sau phiến đá xanh nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ mặt sợ hãi.

Chiến Hàn Quân lo lằng nói: “Tôi có nhiệm vụ quan trọng giao cho hai người”

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức răn đe làm cho người ta không thể cưỡng lại được.

Dư Tiền nhìn Chiến Hàn Quân giống như đế vương, ánh mắt anh nhìn họ thực sự giống như đang liếc nhìn những cận thần của mình.

Dư Tiền đánh bạo nói thay cho cậu chủ của mình: “Anh Quân, cậu chủ nhà tôi mới là gia chủ của Mạt Thế, dựa vào đâu mà cậu ấy phải nghe lời anh?”

Dư Tiền đã cảm thấy rằng sau khi Chiến Hàn Quân đi vào Everest sau đã lấy đi ánh hào quang của nhân vật chính vốn dĩ thuộc về Dư Nhân.

Trước kia Trại nhà họ Dư gặp bất cứ khó khăn gì cũng đều đi theo Dư Nhân làm tùy tùng, phụ nữ trong Everest bị cậu chủ làm cho say đắm đến nỗi chết mê chết mệt nên luôn vây quanh Dư Nhân gọi anh Dư.

Thế nhưng từ sau khi Chiến Hàn Quân vào Everest thì tất cả phụ nữ trong Everest đều bị Chiến Hàn Quân làm cho say mê đến nỗi rối loạn thần kinh. Khen Chiến Hàn Quân là người chỉ có ở trên trời không có ở dưới đất ở sau lưng, còn nói rằng anh sẽ chiều chuộng vợ hết mực nên cả đám đều muốn gả cho Chiến Hàn Quân làm vợ lẽ.

Dư Nhân là cậu chủ trong tương lại càng lúc càng có cảm giác như không tồn tại, Dư Tiền thực sự lo lắng cứ như vậy thì uy tín của cậu chủ sẽ càng lúc càng yếu.

Chiến Hàn Quân hiển nhiên không nhận ra rằng sự tồn tại của anh là một mối đe dọa đối với Dư Nhân nên xem thường nói: “Tôi là anh của cậu ấy”

Dư Nhân trợn mắt nhìn anh: “Anh là anh của tôi chứ không phải là bố của tôi. Hơn nữa tôi còn không nghe lời bố tôi vậy tại sao phải nghe lời của anh chứ?”

Dư Tiền cũng oán giận nói: “Anh Quân, anh có thể làm một người vô hình đừng nhúng tay vào chuyện của Mạt Thế được không?”

“Anh có biết anh đã bắt trái tim của tất cả các cô gái trong Trại nhà họ Dư làm tù binh rồi không? Bây giờ các cô gái trong Trại nhà họ Dư đã tạo ra một khẩu hiệu: Làm người phải giống như Nghiêm Linh Trang, lấy chồng phải gả cho Chiến Hàn Quân”

“Van xin anh đừng toát ra vẻ quyến rũ của mình nữa để lại một con đường sống cho những người độc thân như chúng tôi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức trở nên đen như tro nồi.

Anh mặc kệ sự chống đối của hai người với mình, vênh mặt hất căm sai khiến: Đi thay quần áo nữ đi”

Dư Nhân và Dư Tiền giống như nghe thấy chuyện hoang đường, hai người đều trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ không thể tin được.

“Cái gì? Chúng tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh Quân muốn chúng tôi mặc quần áo của nữ sao?” Dư Tiền ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, một lúc lâu vẫn không ngậm được miệng.

“Tôi không đồng ý” Dư Nhân thẹn quá hóa giận nói: “Anh lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cố ý sỉ nhục chúng tôi có phải không?”

Chiến Hàn Quân đi lại gần anh ta, cơ thể cao ráo ép hắn một bậc, khí tràng lại hoàn toàn miểu sát Dư Nhân.

Căn răng nói: “Dư Nhân em có thể có một chút trí thông minh của người bình thường không? Bây giờ tình hình ở bên ngoài rất nguy cấp, em cảm thấy anh sẽ không để ý đến tình hình chung dụng việc công để trả thù cá nhân vào lúc quan trọng này sao?”

Dư Nhân chế giễu: “Anh bảo hai người đàn ông cao lớn giả làm phụ nữ, vậy IQ của anh bình thường sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.