Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1555: Tặng quà cho mẹ chồng



Chiến Hàn Quân cũng không kiên trì đòi theo nữa. Chỉ đi đến bên Linh Trang, nhỏ giọng dặn dò cô ấy: “Nếu mẹ anh làm khó em, em cũng không cần phải cắn răng chịu đựng. Tìm cái cớ rồi về”

Linh Trang cười rồi gật đầu: ‘Ừm”

Cứ như vậy, Nghiêm Linh Trang dưới sự đồng hành của Anh Nguyệt và chị hai đi đến nơi ở của Dư Thiên An — Biệt thự Lưu Niên Trong biệt thự của Dư Thiên An, ngày nào cũng đông đúc những người bạn thuở bé của bà.

Lâu ngày xa cách, giữa những người bạn thân với nhau cứ như có những chủ đề bất tận, nói không hết.

Lúc đám người của Linh Trang đến, nguyên căn phòng đều là đàn bà đều nhìn chảm chăm Linh Trang. Ánh mắt sắc bén đó cứ như sắp đâm vào người Linh Trang vô số cái lỗ hỏng cứ như muốn kiếm tra luôn linh hồn của cô.

Linh Trang lập tức trở nên bất an. Cứ giống như một đứa trẻ chập chững bước đi, lúc bước đi cũng còn bố ngỡ, chưa quen Dư Thiên An ngồi trên sô pha với tách trà câm trên tay, nhàn nhã nhấm nháp trà. Thậm chí không buồn nhướng mày lên Linh Trang đi đến trước mặt bà, rụt rè gọi tiếng: “Mẹ-”

Dư Thiên An cũng không có đáp lại, chỉ lạnh lùng mà nhìn cô một cái. Sự ngượng ngùng đã đến đỉnh điểm.

Linh Trang nhanh chóng đưa món quà mà cô chuẩn bị, nở nụ cười nịnh hót nói: “Mẹ, đây là món quà nhỏ con chuẩn bị cho mẹ, hy vọng mẹ sẽ thích”

Dư Thiên An nhận hộp quà, mở ra trước mặt mọi người Ánh nhìn của mọi người đều tập trung vào cái hộp.

Trong hộp là một bộ trang sức ngọc tủy, màu sắc trong sáng, kiểu dáng phức tạp, mang theo nét quyến rũ của cung đình.

Tất cả phụ nữ đều kinh ngạc đến ngơ ngác mà cảm thán rắng: “Bộ trang sức này không phải là vật phẩm bình thường đâu”

Phụ nữ của Trại nhà họ Dư thích ngọc thạch, mỗi người đều có kỹ năng cơ bản để nhận thức ngọc thạch.

Bộ ngọc tủy này, chính là ngọc tủy cao cấp đánh bóng thành, lại còn do Chiến Hàn Quân đích thân thiết kế cho Linh Trang, ngụ ý chính là bình an khỏe mạnh.

Tặng cho Dư Thiên An, thì không thể phù hợp hơn Mấy người phụ nữ ai cũng ngưỡng mộ Dư Thiên An: “Thiên An, món quà mà con dâu bà tặng cho, là được dụng tâm chuẩn bị đó. Bà thật có phúc, có cô con dâu rộng lượng như vậy”

Dư Thiên An lại bày ra thái độ không quan tâm, ngước mắt lãnh đạm mà nhìn Nghiêm Linh Trang, giọng điệu lười biếng nói: “Bộ trang sức này, mua ở đâu?”

Linh Trang sững sờ, cô căn bản không nghĩ tới Dư Thiên An sẽ hỏi xuất xứ của món quà. Do dự nửa ngày, cô ấp úng nói: “Là anh Quân làm”

Dư Thiên An cứ tưởng là Chiến Hàn Quân dụng tâm chuẩn bị quà cho bà, vô cùng hài lòng với thành ý của con trai. “Chỉ trách Hàn Quân suy nghĩ chu toàn.”

Chỉ là đối với Nghiêm Linh Trang mượn hoa vẻ mặt Dư Thiên An không mấy tốt.ô cũng biết nằm bắt cơ hội quá nhỉ, mượn hoa dâng phật”

Linh Trang bèn cúi đầu không nói chuyện.

Anh Nguyệt cảm thấy bất bình giùm Linh Trang, bước lên nói thẳng: “Cái trang sức ngọc.

tủy này là anh tôi tặng cho chị dâu. Chị dâu tôi xem nó như bảo bối. Bây giờ chị dâu tặng nó lại cho bà, là chị dâu tôi kính trọng bà lắm rồi”

Chị hai nháy mắt với Anh Nguyệt, ý kêu cô ấy đừng nói nữa.

Sắc mặt Dư Thiên An trở nên rất khó coi. Hóa ra bộ trang sức này không phải Hàn Quân cố tình làm cho bà, mà là Hàn Quân tặng cho Nghiêm Linh Trang Nhìn bộ trang sức này là biết phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, Chiến Hàn Quân rất chiều Linh Trang, khiến trong lòng Dư Thiên An có chút ghen tị Dư Thiên An đột nhiên phát điên lên, ném hộp trang sức cho Nghiêm Linh Trang nói: “Đồ mà Hàn Quân tặng cho cô, cô không cất giữ kỹ càng, lại dễ dàng mà đem tặng cho người khác. Cô làm vậy là đang chà đạp lên tâm huyết của Hàn Quân.

Thứ đàn bà như cô, không xứng có được tình yêu của Hàn Quân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.