Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1564: Hai chải răng long đầu bạc



Sau khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang rời khỏi bệnh viện. Linh Trang nóng lòng hỏi Chiến Hàn Quân: “Đã lấy lại được món đồ trang sức đó chưa?”

Chiến Hàn Quân buồn rầu nói: “Mẹ anh đã đưa cho Chu Mã rồi”

Trịnh Linh sững sờ, vẻ mặt vô cùng u ám. Cô rầu rĩ thở dài nói: “Trong lòng bà ấy, Chu Mã mới là cô con dâu vừa lòng đẹp ý nhất”

Chiến Hàn Quân kéo tay Linh Trang, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, Chiến Hàn Quân ý vị thâm trường nói: “Linh Trang, giày có vừa chân hay không thì chỉ có anh biết. Đời này, anh sẽ chỉ chọn duy nhất một mình em”

Linh Trang mỉm cười.

“Vậy món trang sức kia còn muốn lấy lại không?” Linh Trang hỏi.

Chiến Hàn Quân dứt khoát nói: “Đương nhiên là phải lấy về”

Linh Trang cảm thấy Chiến Hàn Quân quá chấp nhất với bộ trang sức mã não này nên có chút tò mò hỏi: “Anh Quân, bộ trang sức này có gì đặc biệt sao?”

Chiến Hàn Quân nhìn mái tóc dài đen bóng như thác nước của Linh Trang, sau đó đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, dùng ngón tay chải tóc của cô hai lần, sau đó đầu ngón tay quấn vào vài sợi tóc của cô rồi bứt ra. Chiến Hàn Quân cũng dùng cách như vậy bứt tóc của mình xuống.

Thắt sợi tóc dài và ngắn lại với nhau rồi đưa cho.

Linh Trang “Bên trong mã não là thứ này” Chiến Hàn Quân buồn bã nói.

Linh Trang tròn to mắt nhìn.

Cô nhớ tới lúc cô xem mấy cặp đôi mới cưới trong các bộ phim truyền hình, rất đặc biệt chú ý đến việc chải tóc.

Một chải chải tới đuôi Hai chải răng long đầu bạc Ba chải con cháu đầy nhà Anh Quân chải hai lần là hy vọng rằng bọn họ có thể sống với nhau đến răng long đầu bạc.

Ý nghĩa của mã não là những mong ước tốt đẹp nhất mà anh Quân dành cho tình yêu của bọn họ.

Anh mong rằng bọn họ có thể ở bên nhau từ khi còn là vợ chồng son cho đến khi răng long đầu bạc Giờ phút này Linh Trang hối hận đến xanh cả ruột: “Nếu em sớm biết bên trong là cái này thì em tuyệt đối sẽ không đưa cho mẹ”

Chiến Hàn Quân đưa tay nhéo khuôn mặt đang bưồn bực của cô: “Em đừng buồn nữa. Anh nhất định sẽ lấy lại nó”

Linh Trang nói: “Cô ta đã có tâm tư như vậy với anh. Anh thật sự vần không nên gặp lại cô ta.

Để em đi”

Chiến Hàn Quân vuốt bụng một cái rồi nói “Vậy thì phải đi giải quyết vấn đề cơm no áo ấm trước đã”

Linh Trang nâng đồng hồ của Chiến Hàn Quân lên, sau khi nhìn thấy thời gian thì nghịch ngợm nói: “A, bây giờ mới nấu cơm thì muộn quá rồi. Chúng ta đến chỗ của Nghiêm Mặc Hàn ăn chực đi”

Chiến Hàn Quân cười nói: “Ý kiến hay”

Linh Trang và Chiến Hàn Quân đi đến vườn Hàn Thủy.

Sau khi vào cửa, Chiến Hàn Quân như đại gia nắm trên ghế sô pha, ra lệnh cho Nghiêm Mặc Hàn: “Đi nấu bát mì cho chúng tôi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt nhìn hai người không mời mà đến rồi nói: “Đã muộn như vậy rồi mà hai người còn chưa ăn sao?”

Chiến Hàn Quân đói đến mức không còn chút sức lực, mệt mỏi gật gật đầu.

Anh Nguyệt vội vàng vào bếp chuẩn bị đt trưa.

Nghiêm Mặc Hàn hổn hển tức giận hét lêi “Anh cả à, em gái của tôi đi theo anh thì liền phải sống một cuộc sống mỗi ngày cơm không đủ ba bữa sao? Anh đã chăm sóc cho em ấy như thế nào vậy?”

Linh Trang nép vào trong lòng của Chiến Hàn Quân, lười biếng liếc mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh à, hôm nay là do chúng em có chuyện gấp nên không kịp thời gian về nhà nấu cơm”

Nghiêm Mặc Hàn hỏi với giọng kỳ quái: “Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay chúng em đã nhận nuôi những đứa trẻ ở Điện Quân Tình” Linh Trang nói với giọng đầy cảm giác thành công.

Nghiêm Mặc Hàn trở nên kích động: “Tại sao chuyện tốt như vậy mà không gọi báo cho anh một tiếng? Anh Nguyệt và anh cũng không thể sinh con. Hai người đưa vài đứa nhỏ cho bọn anh nuôi dưỡng được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.