Trộm nhìn Dư Nhân, cô thấy anh ta khẩn trưởng đến nổi môi mấp máy liên tục, hai tai đỏ lên trông thấy.
Linh Trang kinh nghiệm phong phú, nháy mắt †ỏ vẻ hiểu sự minh bạch của Dư Nhân. Chạy nhanh đến chỗ cành đào sum suê.
“Tôi đi xem chị họ tôi”
Cô đang tính nhấc chân đi, Dư Nhân lại bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của cô.
Linh Trang kinh ngạc nhìn Dư Nhân. Dư Nhân trong ánh mắt lộ ra quan tâm cô. “Gần đây, cô tôi có phải thường xuyên làm khó cô hay không?
Nghe nói chứng lo âu của cô lại tái phát?”
Linh Trang bất động tại chỗ.
Nói không cảm động là giả. Lý trí lại bảo Linh Trang phải dứt phác quyết đoán, mà nói: “Cậu Nhân, anh đã quan tâm sai người rồi”
Linh Trang đôi mắt như thạch đen, sáng láng rọi sáng. Ánh mắt mang theo sác thái vô cùng kiên định Dư Nhân vô lực buông cô ra, nói: “Tôi biết tôi không có tư cách mà quan tâm cô. Linh Trang, tôi quan tâm cô như vậy, không hy vọng cô chịu bất cứ thương tốn nào. Tôi phải nhắc nhở cô một câu, cô của tôi, thậm chí là ông cụ nhà họ Chiến, nếu bọn họ có lòng muốn Chu Mã gả cho Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân chưa chất là không đồng ý”
Linh Trang thân thể run rẩy, chưa từ bỏ ý định nói: “Hàn Quân sẽ không cho phép chuyện này xảy ra”
Dư Nhân nói: “Đừng tin tưởng anh ta như vậy không chất là chuyện gì anh ta cũng có thể làm được. Linh Trang, nếu về sau có cần tôi giúp, bất luận là lúc nào tôi đều sẽ không nghĩ ngợi gì giúp cô. Cho dù là phải phải bội của nhà họ Dư đi nữa”
Linh Trang nghiêm túc nhìn Dư Nhân mà phản đối, Nghiêm Linh Trang chất nịch như thề trước quốc kỳ tỏ vẻ không cần Linh Trang là một người khẳng định và quyết đoán, cũng bị lòng nhiệt huyết của Dư Nhân làm cho cảm động nói, “Cảm ơn anh, Dư Nhân”
Nói xong cô xoay người đi về phía thềm đá.
Bóng dáng của cô hiu quạnh lại cô đơn, trong mắt Dư Nhân vô cùng đau lòng.
Linh Trang bước lên thềm đá, Nghiêm Tranh Ngọc lo lắng mà nhìn cô.
Linh Trang cảm giác thấy áy náy, cô sợ rằng Nghiêm Tranh Naac sẽ hiểm lầm quan hê của cô.
và Dư Nhân, chạy nhanh lại giải thích nói, “Chị, em.
Nghiêm Tranh Ngọc ôn nhu nói, “Đừng nói gì cả, mau vào đây với chị”
Linh Trang như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, gục xuống đầu đi vào phòng Nghiêm Tranh Ngọc.
Sau khi vào nhà, Nghiêm Tranh Ngọc thẳng thắn nói đạo lí, “Anh ấy đối xử tốt với em, em không cần phải áy náy. Đó là do em không thể tự làm chủ được sự việc.”
Tranh Ngọc nói: “Những gì Dư Nhân nói, chị đều nghe được. Anh ấy nếu không phải nghe được tận tai, tuyệt đối sẽ không bịa chuyện ra để nói như vậy. Linh Trang mẹ chồng em đang muốn tác hợp cho Chiến Hàn Quân với Chu Mã, rốt cuộc em nên làm cái gì bây giờ?”
Linh Trang lôi kéo tay Tranh Ngọc, cười nói: “Chị à, chị đừng lo lắng cho em. Em đã quyết định rồi, sẽ nhanh thôi em sẽ rời khỏi núi Núi Châu Phong. Hôm nay em tới đây là muốn hỏi chị một chút, chị muốn đi thì chúng ta có thế cùng nhau đi Nghiêm Tranh Ngọc nghĩ ngợi, tư tưởng đang đấu tranh.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng cô ở biệt thự của Dư Nhân nhưng lại không ra ngoài, chính là không muốn đụng mặt với Dư Nhân.
Cô cứ như vậy mà chờ đợi, nhưng cô cứ chờ đợi đoạn tình cảm ấy chưa chất đã có kết quả?
Mà đứa con trong bụng của cô, càng ngày càng lớn, cô cùng nó càng ngày càng thân thiết, cô ấy đối với đứa bé trong bụng đã không thế tách rời ra được nữa.
Khi cô sinh ra đứa bé lại phải giao nó cho Dư Nhân, cô càng không thể chấp nhận được.
“Linh Trang, em để chị suy nghĩ đã” Nghiêm Trang Ngọc nói.
Linh Trang nói: “Chị, nếu chị suy nghĩ cảm thấy được, hãy nói với em”