Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1586: Về trấn Thanh Mai



Ở phía đối diện của cây phượng tím chính là cây gạo, hai loài nằm đối mặt với nhau.

Ông cụ nhìn về phía cây phượng tím cao lớn vững chắc rồi lại nhìn về phía những bông hoa Đăng Tiêu được gắn nhân tạo lên trên cây phượng tím, ông ta đột nhiên than thở nói: “Nơi này vốn dĩ là tòa biệt viện nhỏ dùng để ngắm cảnh của Dư Nhân.

Thế nhưng sau khi Hàn Quân đến Núi Châu Phong thì đã nói rằng muốn tòa biệt viện này, sau khi sửa đổi được vài tháng thì dần dần trở thành dáng vẻ như bây giờ. Nơi này cũng có một cái tên mới: Trấn Thanh Mai!

Bố nghĩ rằng đây chính là món quà mà Hàn Quân tặng cho Nghiêm Linh Trang. Cây phượng tím là thẳng bé, hoa Đăng Tiêu chính là Nghiêm Linh Trang, cho dù chúng ta không thích hoa Đăng Tiêu vô cùng yếu ớt kia nhưng mà Hàn Quân lại thích”

Dư Thiên An không hề nói lời nào với vẻ mặt lạnh lùng.

Đối với bà ta, chẳng qua Nghiêm Linh Trang chỉ là một thứ dù có hay không cũng được như những bộ quần áo của Chiến Hàn Quân mà thôi.

Thế nhưng bà ấy lại không ngờ rằng Chiến Hàn Quân lại nhọc lòng mà sửa đổi cả một trấn Thanh Mai vì Nghiêm Linh Trang Trong lòng của bà ấy tràn ngập sự ghen tuông ngay lập tức, Chiến Hàn Quân chưa từng có lòng mà đối xử với người mẹ như bà ấy như Vậy.

Sự ghen tuông của Dư Thiên An đối với Nghiêm Linh Trang lại bóp méo tính người của bà ấy một lần nữa.

“Chu Mã, chúng ta đi vào đi Bà ấy nói với vẻ mặt u ám.

Chu Mã ngay lập tức bước tới gõ cửa, tiếng gõ vừa nhanh vừa mạnh, nhịp điệu cũng trở nên vô cùng rối loạn.

Anh Nguyệt vội vàng đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy nhóm người của Dư Thiên An, Anh Nguyệt liền trở nên chết lặng.

‘Các người đến đây làm gì?”Anh Nguyệt trầm mặt xuống mà dò hỏi Dư Thiên An đã được người khác ngưỡng mộ đến quen, bây giờ nhìn thấy không hề có người nào đến đón tiếp bà ấy cảm thấy không vui ngay lập tức: “Anh Nguyệt, anh của cô đâu “Không biết”Anh Nguyệt trong mềm có cứng mà nói một cách mỉa mai: “Anh của tôi đã lớn như.

vậy rồi và có cuộc sống của riêng anh ấy, tôi cũng không phải là một người quản gia, cần gỉ phải dò hỏi chuyện riêng của anh ấy chứ”

Vẻ mặt của Dư Thiên An càng trở nên khó coi hơn, bà ấy biết rằng Anh Nguyệt đang ném đá giấu tay mà đối chọi bà ấy. Bà ấy cũng không chịu thua kém mà nói lời gay gắt: “Cũng phải, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là đứa con gái nuôi của nhà họ Chiến nên cũng không phải là anh em ruột của Hàn Quân, dĩ nhiên cô sẽ không quan tâm Hàn Quân nhiều đến như vậy rồi”

Anh Nguyệt vô cùng tức giận nói: “Dư Thiên An, bà…”

“Cô tránh ra cho tôi, tôi muốn đi vào trong”Dư: Thiên An nói một cách vô cùng ngang ngược.

Chu Mã bước tới và đẩy Anh Nguyệt ra, đẩy xe lăn của Dư Thiên An đi vào trong.

Linh Trang đang thu dọn hành lý của hai chiếc va li lớn ở trong phòng khác, một chiếc của Chiến Hàn Quân và một chiếc của bọn trẻ. Linh Trang đã sắp xếp quần áo của Chiến Hàn Quân vào trong va li một cách gọn gàng ngăn nắp. Khi Dư Thiên An nhìn thấy quần áo của Chiến Hàn Quân đang được đựng ở trong va li liền ngay tức tin rằng Chiến Hàn Quân sắp trở về Hà Nội rỉ “Được lắm, Nghiêm Linh Trang, vậy mà cô lại dám lén lút xúi giục Hàn Quân trở về Hà Nội. Tại sao lòng dạ của cô lại độc ác đến như vậy, hai mẹ con tôi và Hàn Quân vừa mới gặp lại nhau thì cô liền muốn tách chúng tôi ra à?”Dư Thiên An vô cùng giận dữ mà tùy tiện nói.

Nghiêm Linh Trang chỉ cảm thấy bản thân sắp phải rời khỏi Núi Châu Phong nên cô liền tạm thời nhãn nhịn Dư Thiên An, chỉ cần cô rời khỏi Núi Châu Phong thì có thể lấy lại được sự tự do.

Ai ngờ rằng khi Dư Thiên An nhìn thấy cô im lặng không nói lời nào càng cảm thấy tức giận hơn. Bà ấy nhanh chóng đẩy xe lăn về phía trước và vươn tay kéo lấy va li và trút hết toàn bộ đồ đạc trong đó xuống.

Bà ấy càng chỉ trích nhiều hơn: “Nghiêm Linh Trang, nếu như cô muốn đi thì cứ đĩ, Mạt Thế chúng tôi chắc chắn không ngăn cản cô. Nhưng mà Hàn Quân là con trai của tôi, là người có công của Trại nhà họ Dư của chúng tôi, thăng bé không cần phải đi cùng với cô: Đôi mắt trong sáng của Nghiêm Linh Trang ngay lập tức tràn ngập lửa giận: “Dư Thiên An, tôi ra lệnh bà hãy nhặt lên cho tôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.