Chiến Hàn Quân càng trở nên ngơ ngốc, không thể tin được tròn mắt nhìn Linh Trang.
Linh Trang ấy vậy mà lại đánh anh tư?
Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức thở không ra hơi, từ khi Dư Thiên An bước vào Trấn Thanh Mai, cô chẳng có một giây phút nào tỉnh táo, Cả người cô bị cảm xúc tức giận chỉ phối, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Ðem Dư Thiên An biến mất khỏi thế giới của mình”
Dư Thiên An nhìn thấy Hàn Quân bị đánh nhưng Chiến Hàn Quân lại điên rồ đứng nguyên một chỗ, không có cách gì để trị Nghiêm Linh Trang. Dư Thiên An muốn đứng ra để bảo vệ con trai mình, bà bỗng nhiên đứng dậy lao đến trước.
mặt Nghiêm Linh Trang, giơ tay muốn cho Linh Trang một bạt tai.
Nghiêm Linh Trang giống như một con sư tử: đang phát điên, tay phải nằm lấy tay Dư Thiên An, tay còn lại không chút khoan nhượng giáng cho Dư Thiên An một tát “Nghiêm Linh Trang, đủ rồi”, Hàn Quân đột nhiên giận dữ quát.
Anh giơ tay kéo Nghiêm Linh Trang và Dư Thiên An ra, sau đó mảng Linh Trang: “Hôm nay em có chút quá đáng đó”
Một ngọn lửa bùng cháy trong mắt Linh Trang, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chiến Hàn Quân, anh không có tư cách gì để quản em”
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gọi tên anh một cách xa lạ như vậy. Chiến Hàn Quân bị cách xưng hô vạch rõ ranh giới này của Linh Trang làm cho đả kích vô cùng.
“Em gọi anh là gì?”
Nghiêm Linh Trang cố nén nước mắt, kiên định nói: “Chiến Hàn Quân, thỏa thuận li hôn tôi đã viết xong rồi. Từ nay trở đi tôi và anh như: người xa lạ. Còn nữa, anh tốt nhất là quản mẹ anh cho tốt. Bà ta nếu như còn dám khiêu khích tôi, thứ lỗi tôi sẽ không khách khí với bà ta như ngày hôm nay nữa đâu”
Thỏa thuận li hôn?
Chiến Hàn Quân bị những từ này làm cho đầu óc trở nên choáng váng Dư Thiên An lấy ra thỏa thuận li hôn đưa cho Hàn Quân: “Hàn Quân, cô ta cuối cùng cũng đã đồng ý li hôn với con rồi. Con chỉ cần kí tên thỏa thuận trên đây là có thế hoàn toàn thoát khỏi cô.
tarồi. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ kiếm cho con một người phụ nữ khác tốt hơn”
Chiến Hàn Quân giật lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn. Những lời vô tình mà Linh Trang nói giống như những nhát dao cứa vào trong tim anh.
“Linh Trang, hiện giờ em đang tức giận vì vậy nên mới đưa ra quyết định như vậy. Em cùng anh quay trở về Hà Nội. Đợi khi em bình tĩnh trở Ì chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc kĩ càng”, Chiến Hàn Quân gần như lấy lòng nói.
Dư Thiên An tức giận nói: “Hàn Quân, loại phụ nữ như cô ta, con hà tất phải cầu xin cô ta..”
Chiến Hàn Quân đưa cho Dư Thiên An một cái nhìn chăm chẳm đầy chết chóc, ánh mắt đầy căm phẫn, để cho Dư Thiên An im miệng lại.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra kéo lấy Linh Trang nhưng cô lại né tránh sợ hãi, lùi lại, tránh xa anh.
Chiến Hàn Quân với khuôn mặt bị thương nhìn cô, nhưng lại nghe thấy tiếng nói gần như van nài của cô: “Chiến Hàn Quân, sống cùng anh em đã sống một cuộc sống khổ sở. Em đã mệt rồi. Cuộc đời còn lại không còn dài nữa, anh tha cho em đi”
Tay của Chiến Hàn Quân như đông cứng lại trong không trung Trái tìm anh trong phút chốc như rơi xuống địa ngục, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật u ám không gì sánh được.
“Chăm sóc tốt cho các con”, sau khi nói xong câu này Linh Trang xách va li lên rồi quay người rời đi Không biết từ khi nào Nghiêm Tranh Ngọc đã lặng lẽ đứng sau đám đông. Cô xách va li trên tay, bụng đã lộ ra rất rõ, có thể thấy đứa trẻ sắp ra đời rồi Linh Trang bước đến cầm lấy chiếc vali trong tay chị của mình, nói: “Chị hai, chúng ta đi”
Dư Thiên An gào thét lên: “Nghiêm Linh Trang, cô muốn đi thì cứ đi. Nghiêm Tranh Ngọc.
đang mang trong mình đứa cháu của nhà họ Dư, cô ta không thể đi.”
Nghiêm Linh Trang quay người lại, tức giận nói: “Dư Thiên An. Nhà họ Dư các người không cưới chị hai tôi thì chị tôi vẫn còn tự do. Các người chỉ muốn có cốt nhục của nhà họ Dư nhưng lại chẳng cho chị tôi một danh phận. Thể loại cướp trắng trợn như thế này, các người đối phó với bọn ngu ngốc khác thì được còn dùng với người nhà họ Nghiêm chúng tôi, tôi thấy các người đây là đang nói chuyện ngớ ngẩn vô nghĩa đấy”