Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1591: Rời đi



Ông cụ nhà họ Dư cũng không cho phép cốt nhục của nhà họ Dư lưu lạc bên ngoài, ngay lập. tức ra lệnh cho tàu hộ tống: “Chặn bọn họ lại”

Ngay lập tức mười mấy tàu hộ tống bao vây lấy Tranh Ngọc.

Nghiêm Linh Trang nhìn chảm chăm Chiến Hàn Quân đầy vẻ căm ghét. Lúc này cô hỉ vọng vào Chiến Hàn Quân, anh cũng là người của nhà họ Dư, chỉ mong rằng anh là một người hiếu đạo lí Nhưng Chiến Hàn Quân lúc này lại đang bị nỗi tuyệt vọng bao lấy. Ly hôn với anh mà nói thật sự là một đả kích quá lớn, anh muốn níu giữ Linh Trang nhưng lại bị câu nói em mệt rồi của cô làm cho đả kích đến mức không còn một chút sinh lực nào Chiến Hàn Quân ngay lúc này, cả thế giới dường như trơ trọi. Trong đầu chỉ là một khoảng trống rồng, chỉ còn lại một thân xác đẹp đế giống như chó chết chủ đứng sững ở đó, Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân không có phản ứng, trong lòng cô thở dài yếu ớt “Để bọn họ đi”, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh truyền đết Mọi người đều tìm kiếm âm thanh đó, nhưng lại thấy mẹ của Dư Nhân đi đến. Phía sau bà, Dư Sinh bước theo sau. Ông cụ tức giận nói: “Đứa bé trong bụng Nghiêm Tranh Ngọc đang mang chính là cháu của con, sao con có thể thả cho cô ta đi”

Dư Thiên An cũng ngang ngược nói: “Em dâu, em không phải họ Dự, vì vậy nên mới mặc kệ việc cốt nhục nhà họ Dư lưu lạc bên ngoài, có phải vậy không?”

Bà Dư lạnh nhạt liếc nhìn bà ta một cái, không thèm để ý đến bà ta. Thay vào đó đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, cười nói: “Linh Trang, con để lại cho ta từ trước đến nay ấn tượng một cô.

gái mềm yếu nhu nhược. Nhưng ngày hôm nay con lại mang thân thể ốm yếu, dám vứt bỏ thái tử gia của Hà Nội. Chống lại nhà họ Dư. Con đã khiến ta phải nhìn con với cái nhìn khác. Ta nghĩ, 1a đã sống lâu vậy rồi, sống một cách quá uất ức nín nhịn, quá bất lực. Có lẽ ta cũng nên học con chăng?”

Dư Sinh trở nên lo lắng nói: “Vợ, bà đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Bà Dư quay đầu lại nhìn Dư Sinh, trong ánh mắt đầy sự chế giễu và coi khinh: “Dư Sinh, cả đời này của tôi đã bị ông làm cho phí hoài rồi, nhưng tôi không oán hận ông, tôi căm hận bản thân mình, không có chút gì giống Linh Trang, dám can đảm để đấu tranh giành lấy cho bản thân sự tôn nghiêm và kiêu hãnh. Đã khiến chô tôi, một bà già quá nửa đời người đã học được tinh thần không sợ hãi của người trẻ tuổi. Tôi quyết định sẽ li hôn với ông, từ nay hai chúng ta sẽ không nợ nần gì nhau nữa. “

Dư Sinh lúc trước đã quá lười biếng để đối phó với sự tùy hứng buông thả của Bà Dư, bởi vì ông biết Bà Dư nói bao nhiêu lời tức giận cuối cùng cũng sẽ giấu mình trong từ đường.

Dư Sinh luôn cảm thấy rằng, bà sẽ tự mình nguôi giận, đợi khi cơn giận của bà nguôi ngoai, ông ta sẽ lại đến thăm bà, dỗ dành vài ba câu Đời người chỉ thế mà trôi qua.

Nhưng hiện tại khi bà Dư quyết tâm phá vỡ tình thể này, trong lòng Dư Sinh cảm thấy kinh hoàng, Ông ta không dám tưởng tượng được phần đời còn lại sau này khi không có Bà Dư, ông ta sẽ phải sống những ngày tháng ảm đạm đến thế nào.

“Vợ ơi, bà đừng nói những lời tức giận như vậy. Chúng ta đều đã già rồi còn nói chuyện li hôn gì cơ chứt Hơn nữa, nếu như tôi với bà li hôn thì cuộc sống sau này của bà làm thế nào chứ? Ai sẽ hầu hạ bà ngày ngày ba bữa? Bà đi đâu làm việc.

chứ?”, Dư Sinh có chút căng thẳng, nói năng lộn xộn.

Bà Dư cười, ánh mắt dừng lại trên nắm tay đang run rẩy của Linh Trang, nói: “Linh Trang yếu đuối bao nhiêu nhưng nó lại vẫn dũng cảm rời xa người nó yêu là Chiến Hàn Quân. Còn tôi, đến một người có đủ chân đủ tay bình thường như tôi đây lấy đâu ra dũng cảm để rời xa một người đàn ông không đáng để bản thân yêu?”

Nói xong, bà Dư cầm lấy chiếc va li trên tay.

Linh Trang nói: “Chúng ta đi”

Ông cụ nhìn thấy ý định kiên quyết của mấy người con dâu nhà họ Dư, khoảnh khắc đó ông cụ cảm thấy vô cùng thống khổ, đau thương, người già sống cả một đời, nguyện vọng lớn nhất chẳng qua chỉ là gia đình đoàn tụ bên nhau Nhưng ông cụ lại chẳng thể nghĩ được cháu dâu, cháu rể quay trở về lại là họa ở trong phú: bởi vì ông đã nuông chiều con gái mình quá mức, không hề đứng trên lập trường công bảng để giải quyết mâu thuẫn giữa Dư Thiên An và Linh Trang, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh thân thuộc quay lưng, rơi vào tình cảnh mấy người con dâu đều cùng nhau ra đi rời khỏi căn nhà này.

“Là lỗi của ta”, ông cụ hối hận nhưng tất cả đã muộn màng.

Dư Thiên An ngẩn người, bà ta có lẽ cũng không ngờ được rằng việc bà ta nhằm vào Linh Trang kết quả lại dắn đến một tình cảnh mà bà ta không thể nào chấp nhận được.

Bà ta dồn ép Nghiêm Linh Trang li hôn với Chiến Hàn Quân, đồn ép Nghiêm Linh Trang rời khỏi Núi Châu Phong. Bà ta còn chưa nếm được thành quả chiến thẳng của mình lại bị tổn thât bởi sự ra đi của Nghiêm Tranh Ngọc và Bà Dư khiến cho trở tay không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.