Ngay khi đặt chân trên đất Hà Nội, Chiến Hàn Quân liền vội vã đến thành phố Phong Châu, nhà của Nghiêm Linh Trang.
Nhìn thấy bố mẹ Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân sốt ruột hỏi: “Bố, mẹ. Linh Trang trở về chưa ạ?”
Mẹ Nghiêm sững sờ: “Linh Trang không phải đi cùng con hay sao?”
Trong lòng Chiến Hàn Quân dâng lên một cảm giác bắt an, Linh Trang không quay trở về nhà, vậy rốt cuộc cô ấy đã đi đâu cơ chứ?”
Anh Nguyệt an ủi Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, chị Linh Trang có lẽ đã quay về Hà Nội rồi”
Chiến Hàn Quân gật gật đầu, còn chưa kịp chưa nói chuyện với bố mẹ Nghiêm Linh Trang đã vội vàng lái xe đến Hà Nội Anh đã đến vườn hoa Vô Ưu, đi đến Á Châu, thậm chí đã đi đến biệt thự Ngọc Bích vừa mới hoàn thiện thi công Tất cả những nơi mà anh có thế nghĩ đến đều không có bóng hình của Linh Trang.
Trong lòng Chiến Hàn Quân dâng lên nỗi bất an, lo lắng.
Linh Trang, đây chính là đang muốn cắt đứt với anh hay sao?
Chiến Hàn Quân lo lắng không ngừng khi nghĩ đến những đả kích mà Linh Trang đã trải qua, cơ thể nhất định đã bị tốn thương không ft.
Những ngày tháng sau này, anh phải bận rộn để trở nên hơn người.
Chiến Hàn Quân biết rằng Linh Trang sẽ không ngừng lo lắng cho các con, để hoàn thành ý muốn của Linh Trang, Chiến Hàn Quân trước tiên đã liên hệ đến một trường trung học tư thục ~ trường trung học thực nghiệm quốc tế Đế Hoàn.
Tuổi của bọn trẻ theo lí mà nói đã cấp ba, có điều trình độ văn hóa của bọn trẻ của Cung tình điện thật sự là không cao, sau một vài lần kiểm.
tra sát hạch, nhìn thấy mấy môn bị điểm không của bọn trẻ, Chiến Hàn Quân đã ra quyết định, tất cả bọn trẻ phải theo tiến độ của bé An, từ học kì sau phải học cùng nhau Thời gian trước mắt, là học giáo trình sơ trung. Giáo viên đứng lớp là giáo viên nổi tiếng mà Quan Minh Vũ đã đi tìm khắp các trường lớn Còn đứa con thiên tài nhỏ tuổi Chiến Quốc Việt, không hiểu ra sao lại bị bố mình sắp xếp vào cấp này, cùng mấy đứa Đồng Bảo học cùng giáo trình sơ trung. Chiến Quốc Việt cảm thấy lạ lùng không nói nên lời Chiến Quốc Việt tìm đến Chiến Hàn Quân, hỏi ý: “Bố, sao bố lại đế con và chúng nó học cùng nhau?”. Đây đơn giản chính là một sự sỉ nhục IQ và làm lãng phí thời gian của cậu.
Chiến Hàn Quân ném cho cậu một câu: “Đây là sự sắp xếp của mẹ con”
Chiến Quốc Việt nhớ ra rồi, mẹ cậu trước đây đã có mong muốn muốn cậu quay trở lại trường học, mục đích để cậu học được cách hòa đồng với bạn học, không được lạnh lùng không hợp lẽ như vậy.
Liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bố, Chiến Quốc Việt thầm thở dài. Nếu như mẹ cậu ở đây, bố cậu nhất định sẽ lay động với quyết định này của mình. Mẹ không ở đây. Bố chỉ có thể thực hiện theo ý kiến của mẹ một cách nghiêm túc thôi “Vậy công tỉ thì làm thế nào?”
Chiến Hàn Quân nói dứt khoát: “Bố quản lí.
Con cứ yên tâm đi hưởng thụ thời thơ ấu còn sót lại ítỏi đó đi Chiến Quốc Việt mếu máo. Ai thèm quan tâm đến thời thơ ấu đó chứ?
Chiến Quốc Việt bước ra khỏi phòng, các chị em nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của C’ ý Việt liền phá lên cười trên nỗi đau khổ của Quốc Việt.
“Quốc Việt, anh đã là bạn học của tụi em rồi nhí”, chị hai cười: “Nếu như chúng em có câu hỏi nào không làm được, Quốc Việt có thế giảng bài cho chúng em rồi”