Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1599: Đi chơi



Chương 1599: Đi chơi

Khuôn mặt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân lập tức dịu đi, gật Mấy đứa trẻ đều khúc khích cười vang. Sau khi ba nhận nuôi các cô, thật lòng coi các cô là con gái ruột của mình, còn quan tâm đến an toàn của các cô Trời ơi, nếu các cô đi ra ngoài, phải là người ta quan tâm đến an toàn của họ chứ?

Cuối cùng, Tùng và Chiến Quốc Việt bước đến trước mặt ông cụ. Chiến Quốc Việt vẻ mặt ủ rũ, Tùng đã ngã vào trong vòng tay của ông cụ, thân thiết gọi: “Cụ ông”

Trêи mặt ông cụ rơm rớm nước mắt, “Tùng, cháu trở về rồi, tốt quá, tốt quá.”

Khi ông cụ đưa tiền lì xì cho Tùng và Chiến Quốc Việt, Tùng cầm lấy, ôm vào trong lòng, nhưng Chiến Quốc Việt vẫn đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Ông, cháu không phải trẻ con nữa rồi, sau này không cần cho cháu tiền lì xì.

Ông cụ cầm tiền lì xì nói: “Quốc Việt, trong lòng cụ ông, cháu mãi mãi là cháu trai nhỏ của ông Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó xoay người ném cho Bé An, “Cho các chị mua thêm quần áo đó.”

Sau khi mấy đứa trẻ hỏi thăm sức khỏe ông cụ xong, liền chạy ra ngoài chơi.

Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt ông cụ, ông cháu hai người cùng nhau nói chuyện Ông cụ hỏi đến việc cuối cùng: “Sức khỏe của Trưởng quan Dư thế nào rồi?”

Chiến Hàn Quân một lúc sau mới hiểu câu này, nhận ra là ông nội đang nói về ông ngoại, thản nhiên nói: “Thân thể rất khỏe mạnh, đi đứng bình thường. Là một ông cụ luôn vui vẻ thoải mái Ông cụ nghe vậy, trêи mặt hiện lên ý cười: “Vậy là tốt rồi”

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn ông cụ, ông cụ nhà họ Dường như có rất nhiều điều lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại đang mong Chiến Hàn Quân liền nói thêm vài câu: “Ông ngoại đã biết chuyện bà nội là Bác Danh. “

Ông cụ sững người lại. Một lúc lâu sau, ông cụ có chút xấu hổ nói : “Ông ta không trách ông phản bội ông ta chứ?”

Chiến Hàn Quân nói:”Đều đã là chuyện của quá khứ, ông cũng cứ để nó là quá khứ đi”

Hai mắt ông cụ đẫm lệ: “Chuyện này, là ông phải xin lối Trưởng quan. Năm đó ở trêи chiếc trường ông bị thương, gần như sắp chết rồi, một người phụ nữ xinh đẹp đã cứu ông. Ông vừa nhìn đã yêu bà ấy. Khi đó ông cũng không nghĩ đến, bà ấy lại là ngài Bác Danh nổi tiếng kia.”

Ông cụ đau xót cười nói: “Ông vẫn cho rằng, ngài Bác Danh kia là đàn ông. Cho nên mới buông lỏng cảnh giác theo đuổi bà ấy”

“Nhưng không biết bà ấy cố ý hay vô tình, bà ấy hai ba lần đều từ chối ông, điều này làm cho ông cực kì đau lòng. Nhưng ông có thể cảm giác được bà ấy cũng thích ông, bị tình yêu của ông làm cho cảm động, bà ấy mới nói cho ông biết bà ấy cũng là bất đắc dĩ. Hóa ra bà ấy bị người trong nhà cưỡng ép gả cho lão đại hội Hắc Sáp. Bà ấy không thích ông ta, nhưng lại không có cách nào từ chối”

“Ông nghe đến đó, cực kì tức giận. Vì thế muốn mang bà ấy đi thoát khỏi sự đau khổ này.

Bà nội cháu là một người phụ nữ cực kì thông minh, bà ấy nói cho ông biết, nếu hai chúng ta cùng nhau đi chắc chắn sẽ bị người khác nghỉ ngờ, không bằng trước tiên ông quay về Hà Nội, bà ấy tìm cơ hội trốn tới.

Chiến Hàn Quân nghe đến đó, cực kì khϊế͙p͙ sợ.

“Bao nhiêu năm như vậy, cháu cũng không nghe ông nói về bí mật của bà nội. Cháu vẫn cho rằng, ông không biết bà nội là ngài Bác Danh”

Ông cụ cười khố nói: “Sao có thế không biết được? Ông và bà ấy sống cùng nhau bao nhiêu năm, ông lại không phải kẻ ngốc, người phụ nữ đơn thuần như bà ấy căn bản không giấu được bí mật. Cho nên, khi mẹ cháu Dư Thiên An đến nhà, bà ấy rất nhanh liền lộ ra sơ hở”

Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ mặt buồn bã, nhớ về việc mẹ anh nhắn tâm làm tổn thương đến bà nội làm anh càng cảm thấy xấu hố.

“Tại sao mẹ lại muốn giết chết bà nội?“Anh xúc động hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.