“Linh Trang, em biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã biết kiếp này mình không thế thả em ra được. Em khiến trái tim tĩnh lặng của anh gợn sóng…” Mỗi khi Chiến Hàn Quân nhớ đến lân đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết như yêu tỉnh khiến anh mê mẩn không thôi.
Nghiêm Linh Trang nghe những lời nói yêu thương của Chiến Hàn Quân, nhưng bỗng nhiên mắt cá nhân có cảm giác hơi ngứa khiến cô không nhịn được cúi đầu nhìn xuống.
Thì ra là một con mèo đang cọ cọ chân cô.
“Anh tin vào giác quan thứ sáu, tin răng việc chúng ta ở bên nhau là một món quà của thượng đế. Vì vậy cho dù là có chia xa bao nhiêu lần anh cũng sẽ không nản lòng, bởi vì anh tin chắc chắn em sẽ trở lại bên cạnh anh”
Chiến Hàn Quân xúc động nỉ non.
Nhưng mà Nghiêm Linh Trang cả buổi vẫn không đáp lại anh. Chiến Hàn Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên lại thấy cô đang chơi đùa với một con thỏ nhỏ bằng một bàn tay.
Cô đưa chân ra con thỏ nhỏ vui vẻ chạy xung quanh chân cô. Một người một thỏ vui đùa đến quên trời đất. Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nháy mắt đã đen “Anh Hàn Quân, em thích con thỏ này. Anh xem nó rất thân thiết với em, đây là món quà thượng đế ban tặng cho em. Như thể định mệnh đã cho em gặp được nó vậy.”
Chiến Hàn Quân trợn tròn mắt.
Cho nên vừa rồi anh nói đến giác quan thứ sáu làm gì?
Bỏ con mẹ nó giác quan thứ sáu đi Bây giờ anh đang nghĩ xem có nên đem con thỏ kia ra làm thịt kho tàu không.
Nghiêm Linh Trang xoay người ôm con thỏ lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Cảnh tượng kia thật giống như chị Hằng ôm thỏ ngọc, khí chất yên tĩnh của Nghiêm Linh Trang khiến lòng anh nhộn nhạo.
Chiến Hàn Quân tạm thời gác lại ý định đem thỏ ra nấu thịt kho tàu: “Nếu thích thì ôm về nuôi đi!”
Vì một nụ cười của vợ, dù là thứ mà Nghiêm Linh Trang thích mà Chiến Hàn Quân không thích, anh vẫn nguyện chịu uất ức.
Nhưng anh lại không ngờ phần uất ức này hơi lớn.
Nghiêm Linh Trang yêu thích thỏ con đến nỗi không muốn buông tay.
Nghiêm Linh Trang còn vô cùng kϊƈɦ động mà đặt cho con thỏ một cái tên: “Anh Hàn Quân, sau này tên của thỏ con sẽ là Hoa Doanh”
Chiến Hàn Quân vô cùng không thích nuôi thú cưng, thậm chí anh còn nghỉ ngờ cô có thể xem thú cưng như con cái mà nuôi dưỡng.
Thấy Nghiêm Linh Trang bước trêи con đường này đã một đi không trở lại, Chiến Hàn Quân chỉ có thể cảm thấy bất lực.
“Em thích là được rồi” Anh thản nhiên nói.
“Anh không thích nó sao?” Nghiêm Linh Trang chớp đôi mắt ngây thơ hỏi Chiến Hàn Quân muốn gật đầu nhưng cuối cùng lại nghĩ, anh hẳn nên là yêu Nghiêm Linh Trang nên yêu cả đường đi lối về, vì vậy nên trái lương tâm gật đầu.
“Em thích nó đương nhiên anh cũng thích nó: Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Em biết anh sẽ thích nó mà. Anh thấy tên Hoa Doanh có đáng yêu không?”
Hàn Quân liếc nhìn con thỏ đang tranh giành tình cảm với mình, một sự thù địch xẹt qua đáy mắt anh.
“Không đáng yêu bằng em” Anh miễn cưỡng nói.
Nghiêm Linh Trang ôm con thỏ nhỏ Hoa Doanh về nhà, một giây cũng không thả nó xuống.
Cô làm cho Hoa Doanh một cái ổ xinh xắn, còn muốn tặng cho nó một con búp bê để làm bạn, Cả buổi chiều Chiến Hàn Quân chán nản ngồi trêи ghế ở vườn hoa. Thẫn thờ nhìn Nghiêm Linh Trang bận rộn trước mị “Linh Trang, em xem anh rảnh rồi như vậy, giống một ông già về hưu sớm không?” Chiến Hàn Quân không chịu nổi việc Nghiêm Linh Trang phớt lờ anh, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện. Cố ý tỏ ra bi thảm.
Nghiêm Linh Trang cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Anh Hàn Quân, anh đang ở độ tuổi sung sức nhất, có giống đã về hưu chỗ nào đâu? Chỉ cần anh trở lại Á Châu lập tức sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ, kẻ khác nghe đến thái tử gia của Hà Nội đã sợ mất mật rồi”
Chiến Hàn Quân thấp giọng lấm bẩm nói: “Nhiều người ngưỡng mộ anh như vậy em không lo lắng sao?”
Nghiêm Linh Trang cười rộ lên làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Em không lo lắng đâu. Anh có ba quan điểm, yêu vợ, thương con, không làm xằng làm bậy”