Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1761: Anh bị ảo giác rồi



Chương 1761: Anh bị ảo giác rồi

Chiến Hàn Quân không thế ngờ rằng đêm qua anh lại thực sự làm ra một hành vi khốn nạn mất nhân tính như vậy. Mặc dù Linh Trang đã tha thứ cho anh ta, nhưng anh lại không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình.

Rốt cuộc sự không chung thủy với tình yêu của anh, là sự đả kϊƈɦ lớn đến mức nào đối với Linh Trang?

Chiến Hàn Quân cảm thấy có lỗi trong lòng, hai mắt đẫm lệ. Anh ôm chặt lấy cô, nhưng không nói được lời nào.

Linh Trang cảm nhận được anh đang cảm thấy rất khó chịu, liền vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi nói: “Được rồi. Em tha thứ cho anh. Từ nay về sau anh chỉ cần tránh mặt cô ta là được”

Chiến Hàn Quân nói nhỏ: “Linh Trang, có thể anh bị ảo giác rồi”

Linh Trang kinh ngạc nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Chiến Hàn Quân nói: “Anh không muốn em lo lắng về sức khỏe của anh. Nhưng anh càng không muốn em hiểu lầm rắng anh là kẻ không chung thủy với tình yêu.”

Lựa chọn giữa hai bên như vậy, anh thà lựa chọn bên anh cảm thấy ít tổn thương hơn!

Chiến Hàn Quân chọn nói ra sự thật, bởi vì sự thật sẽ ít gây hại Linh Trang hơn là sự hiểu lầm đó.

Linh Trang nghĩ đến hành động của Chiến Hàn Quân đối với Chu Mã đêm qua, lúc này cô nghĩ cũng có chút kỳ lạ.

Chiến Hàn Quân luôn hành động một cách thận trọng, nếu anh ta thực sự có ý nghĩ khác với Chu Mã, làm sao anh ta có thể chạy đến cửa nhà và tình tứ với Chu Mã ngay trước mặt cỡ?

Với khả năng của anh, nếu muốn thì có thể làm đến mức cô không thể phát giác ra.

Hơn nữa, đêm qua anh đã chạm vào đầu của Chu Mã, đó không phải là động tác thân mật mà anh thường thực hiện với cô ấy sao?

Linh Trang mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng nghĩ đến chỉ tiết của ngày hôm qua, cô cũng cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý duy nhất “Anh bắt đầu như vậy từ khi nào?” Linh Trang lo lắng hỏi Chiến Hàn Quân sững sờ nói: “Anh không biết. Hôm qua anh ra khỏi vườn Hương Đỉnh, liền nghe thấy tiếng em gọi anh. Sau đó anh chỉ nhớ là em đã đưa anh trở về”

Linh Trang giật mình toát mồ hôi lạnh.

Linh Trang sờ trán của Chiến Hàn Quân: “Em không đến đón anh. Em không dám bước vào phạm vi của vườn Hương Đỉnh. Anh Hàn Quân, em nghĩ anh cần đi bệnh viện khám”

Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô vô cùng căng thẳng. Lại lo lắng cho thân thể Linh Trang, cố nặn ra một nụ cười để xoa dịu cô: “Linh Trang, gần đây chắc là anh quá một rồi.

Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”

Linh Trang thở dài thườn thượt.

Đúng vậy. Một thời gian trước, cô mắc.

chứng bệnh trầm cảm chết tiệt, khiến Chiến Hàn Quân cả ngày lẫn đêm ngủ không ngon giấc, cả người vô cùng căng thẳng. Căn bệnh trầm cảm này vừa chuyển biến tốt lên, thì Chiến Hàn Quân đã suy sụp rồi. Anh bị viêm phổi. Bệnh viêm phổi xảy vừa khỏi thì mẹ anh lại bị ốm. Anh phải chăm sóc bà trong bệnh viện, chắc chẵn anh đã không được nghỉ ngơi tốt, Linh Trang cảm thấy có lỗi với Chiến Hàn Quân: “Anh Hàn Quân, anh là quá mệt mỏi rồi, chẳng trách tinh thần anh hoảng hốt như vậy, em nghĩ anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang và đặt cảm anh vào cổ cô, nhẹ nhàng nói: “Linh Trang, đừng tức giận nữa. Được không?”

Bây giờ sự hiểu lầm đã được giải quyết, Linh Trang thương xót anh còn chưa hết. Làm sao có thể tiếp tục trút giận lên anh nữa?

Rốt cuộc cũng là tức giận đến đau lòng!

“Được rồi. Em không tức giận” Những ngón tay mảnh khảnh của Linh Trang vươn lên mái tóc đen dày và bồng bềnh của anh, nhẹ nhàng như vuốt một đứa trẻ sơ sinh, thật dịu dàng và say lòng người.

“Mấy ngày nay anh cần nghỉ ngơi thật tốt đi. Đừng đi vườn Hương Đỉnh nữa. Em nghĩ nếu mẹ sức khỏe của anh đang không tốt, mẹ có thể thấu hiếu cho nỗi khó khăn của anh”

Chiến Hàn Quân cầu xin: “Vậy thì em hôn anh đi”

Anh phải xác nhận rằng Linh Trang đã thực sự tha thứ cho anh.

Linh Trang sán lại, giống như một con bướm vỗ cánh, nhẹ nhàng hôn lên má anh, rồi nán lại thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.