‘Vào buổi trưa, người hầu đến để truyền lời “Thưa cậu chủ Quần, hôm nay là ngày mất của anh trai cậu. Bà chủ rất đau lòng vì chuyện này. Cô Chu Mã đang rất lo lắng, đợi bên ngoài để gặp cậu”
Người hầu vừa dút lời, Chiến Hàn Quân đã cự tuyệt: “Đi nói với cô ta rằng lúc này tôi không thể đi được”
Người hầu nhìn bộ dạng dung dung của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang thì hơi giật mình, sau đó đành phải xoay người rời đi Nghiêm Linh Trang có một trái tim nhân hậu, tính tình cũng mềm mỏng nhỏ nhẹ, cũng chính vì cô sống thiên về tình cảm nên cô có thể đạt được sự đồng cảm và lòng trắc ẩn của người khác.
Linh Trang lúc này mới cảm thấy Dư Thiên An còn trẻ như vậy đã phải để tang con trai, người tóc trắng tiễn người tóc đen, trong lòng hẳn là vô cùng đau buồn. Cô liền chủ động đề nghị: “Anh Hàn Quân, không có nỗi đau nào có thể so sánh với nỗi đau mất con. Anh nên đi an ủi bà ấy đi”
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang khóc cười đều không xong, cô mới thoát khỏi tâm trạng đau buồn xong, làm sao anh có thể rời bỏ cô vào lúc này.
Anh nắm chặt tay cô: “Anh sẽ ở bên em.
Linh Trang cười nói: “Có tấm lòng của anh là em đã rất vui rồi. Anh qua đó xem thế nào đi”
Chiến Hàn Quân trở nên bướng bỉnh, điên cuồng nói: “Anh không đi. Sau này anh sẽ không tới nơi quỷ quái kia nữa. Một lần anh đi là một lần em buồn. Trước đây anh chỉ quan tâm đến người khác, giờ đây anh muốn bản thân ích kỷ một chút, chỉ quan tâm đến em là được”
Nghiêm Linh Trang chỉ có thể chiều theo anh ‘Vườn Hương Đỉnh Người hầu quay lại thông báo với Dư Thiên An: “Thưa bà chủ, tôi đã đem lời của bà một chữ không thiếu mà truyền đạt cho cậu chủ Quân. Nhưng cậu chủ ..” Người hầu tỏ ra rất khó xử, lời nói được một nửa lại ngậm lại..
Dư Thiên An có dự cảm không tốt lắm: “Hàn Quân đã nói gì?”
Người hầu đành nói sự thật: “Cậu chủ nói hiện tại không rảnh”
“Nó đang bận gì vậy?” Dư Thiên An tự hỏi.
Bà đã cố ý dùng nỗi đau mất con trai để lừa dối Chiến Hàn Quân đến gặp bà. Bà cho rằng lý do này quá nghiêm trọng nên anh không thể từ chối Không ngờ Chiến Hàn Quân vẫn từ chối bà.
Người hầu nói: “Cậu chủ đang cùng tiểu thư nói chuyện phiếm”
Sắc mặt Dư Thiên An bỗng trở nên trầm trọng: “Không phải nói tối hôm qua vợ chồng bọn họ cãi nhau sao?”
Người hầu run rẩy nói: “Sắc mặt của cậu chủ trông không được tốt lắm”
Dư Thiên An nói: “Chuyện đêm qua to như vậy, säc mặt của Hàn Quân có thể tốt được sao?”
Cô Tú Hòa trợn mắt, ghé bên tai của Dư.
Thiên An, nói: “Thiên An, tại sao không lợi dụng mâu thuẫn giữa Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, đưa Chu Mã đến tòa nhà Ái Nguyệt nhân lúc Chiến Hàn Quân đang thất tình? Một bên là người vợ không hiểu chuyện, một bên là người mẹ yêu thương. Chiến Hàn Quân so sánh hai bên xong mới nhận thức sâu sắc rằng mẹ ruột vẫn tốt hơn vợ. Về sau nó cũng sẽ một lòng trung thành mà đi theo bà”
Ánh mắt Dư Thiên An hiện lên một tia sáng: “Tú Hòa, em nói thật là đúng”
Vì vậy, Chu Mã đã ăn mặc đẹp đề, mặc cùng kiểu quần áo mà Nghiêm Linh Trang thường mặc: một bộ tây phục màu đen có mùi thơm nhè nhẹ. Trông anh dũng mà không làm mất đi vẻ quyến rũ của người phụ nữ.
Dư Thiên An và dì Tú Hòa không thể không gật đầu khi nhìn thấy một Chu Mã vui tươi và nhanh nhẹn như vậy. Bà hết lời khen ngợi và nói: “Chu Mã xinh hơn nhiều so với những người trong thành. Ngay cả Nghiêm Linh Trang cũng không có được sự nhanh nhẹn như Chu Mã”
Thực ra, Chu Mã là đưa con cho Chu Anh Huy nuôi lớn, cả người đều mang vể thuần phác hiền hậu Còn Linh Trang là đứa trẻ được người khác chiều chuộng nuôi lớn, có khí chất cao quý và nho nhã của một cô tiểu thư, tính tình nghịch ngợm, nhanh nhẹn của đứa trẻ lớn lên trong hạnh phúc.
Khí chất của Chu Mã khá đơn nhất, không phức tạp và hay thay đổi như Nghiêm Linh Trang.