Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1863: Tôi có chính là thời gian



Chương 1863: Tôi có chính là thời gian

Bảo bối Thanh An đi ra khỏi WC, Diệp Phong và Lâm Miên bọn họ lập tức vây quanh bảo bối Thanh An lo lắng nói: “Thanh An, em đừng khóc, quay đầu bọn anh sẽ giúp em giáo huấn anh Diệp Phong..”

Bảo bối Thanh An nhìn Quan Minh Vũ cười nịnh nọt. Nghĩ tới lời chị gái nhỏ nói: Bọn họ đối với cô tốt chẳng qua là thu hút danh tiếng của bố.

Bảo bối Thanh An tai đỏ bừng xấu hổ.

Đẩy bọn họ ra liền chạy đi.

“Thanh An” Diệp Phong mau chóng đuổi theo.

Quan Minh Vũ đầu óc không đoán ra: “Thanh An làm sao vậy?”

Lâm Miên liếc nhìn cô gái từ WC đi ra, lệ khí nặng nề ngang qua trước mặt cô gái.

Khuôn mặt nam tính đẹp trai bao trùm vẻ lạnh lùng, lên tiếng giọng nói càng thêm âm trầm và áp lực.

“Gô đã nói gì với Thanh An nhà chúng tôi?”

Cô gái trông có vẻ căng thẳng, lúc này cô †a đột nhiên hoảng sợ. Cô ta không ngờ hiện tượng duy nhất một lần ghen tị giương oai cũng bị người khác nằm thóp.

“Tôi không nói gì..” Cô ta tính chối bỏ.

Nhưng Qủy Ảnh của nhà họ Chiến làm sao phàm phu tục tử có thể lừa dối, Lâm Miên lạnh giọng nói: “Tôi có thể coi camera giám sát, sau đó dịch ra thần ngữ của cô. Nếu cô đối với Thanh An bất kính, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi”

Cô gái sợ tới mức quỳ trêи mặt đất, thú nhận mọi tội lỗi.

Lâm Miên nghe thấy liền tức giận: “Người đâu, thưởng mấy cái tát vào mặt cô ta cho tôi”

Cô gái ngã trêи mặt đất mất hết hình tượng Lâm Miên tức giận: “Tiểu công chúa nhà họ Chiến không phải là loại người phụ nữ như cô có thể tính kế?”

Cô gái sợ run cả người, lúc này hối hận không kịp: “Lâm Miên, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi lần này đi”

Lâm Miên nghiêm mặt rời đi.

Cô gái bị bảo vệ quán bar lôi ra ngoài vả miệng.

Bảo bối Thanh An liều mạng chạy trêи đường, không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ, hành người xe cộ. Liền chạy nhanh về phía trước cùng kẻ điên thất tình giống nhau.

Khi Diệp Phong đuổi theo tới, bị một chiếc xe tải ngăn lại, đợi chiếc xe đó lái đi thì đã thấy bảo bối Thanh An chạy đến đường đối diện.

Diệp Phong không lo nhiều như thế, chỉ có thể liều mạng đuổi theo.

Đột nhiên một chiếc xe ô tô từ chỗ tối quẹo ra lái qua va vào Diệp Phong, Diệp.

Phong bị hất tung lên rơi xuống đất không thể động đậy.

“Trời ơi, tôi đụng trúng người rồi” Cô gái lái chiếc ô tô này thoạt nhìn rất trẻ, dáng vẻ ngoài hai mươi. Chưa biết thế sự, gặp phải tình huống này càng không biết làm sao.

Cô ta kinh hãi nhìn Diệp Phong, sợ đến mức rơi nước mắt: “Này, anh trai, anh không sao chứ?”

Lúc này Diệp Phong đầu óc choáng váng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ủy khuất khóc lóc thảm thiết, cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy thương xót.

“Cô nhìn tôi giống không sao chứ?” Chân anh ta đụng phải xe ô tô chắc bị gấy xương rồi “Tạ ơn trời, anh không sao. Tôi lập tức gọi 120..”

Diệp Phong nói: “Phía trước chính là bệnh viện, đi vài bước, cô đưa tôi qua đó.”

Cô gái nói: “Vẫn là gọi 120 đi?”

Diệp Phong buồn bực nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kỳ cục này: “Não của cô không suy nghĩ vấn đề sao? Bệnh viện gần như vậy, đi qua đó so với gọi 120 còn tiết kiệm thời gian hơn”

Cô gái nói: “Dù sao tôi có chính là thời gian”

Diệp Phong: “..”

Lẽ nào gặp phải một bình hoa trắng ngây ngô ngọt ngào.

Diệp Phong chậm rãi ngồi lên, vươn tay ra lệnh nói: “Kéo tôi lên”

“Anh có thể đi không?”

“Không thể. Dìu tôi tới bệnh viện. Cô đừng quyt nợ. Đụng tôi thì phải trả tiền viện phí”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.