Chương 1868: Đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực
Lạc Thanh Tùng lập tức cúi đầu và âm thầm thở dài.
Bố và anh trai đều là những con người sống vô cùng có nguyên tắc. Có vẻ như hai người họ sẽ không vì Lạc Thanh An mà phá bỏ những nguyên tắc công bằng này.
Chiến Hàn Quân cực kỳ tức giận nói: “Lạc Thanh An, bố đã nói với con rất nhiều lần rồi, con còn nhỏ, đừng có tập trung vào chuyện yêu đương. Vì sao con không nghe lời của bố chứ?”
Nếu Chiến Hàn Quân đánh Lạc Thanh An một chút hay là mắng Lạc Thanh An một chút thì có lẽ trong lòng Lạc Thanh An sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng Chiến Hàn Quân lại đang ngăn cản cô bé và Diệp Phong ở bên nhau, cho nên Lạc Thanh An cảm thấy rất oan ức.
Thân hình nhỏ nhản của cô bé đứng thẳng lên, chắp hai tay sau lưng và nước mắt lưng tròng mà nói với vẻ bướng binh: “Bố ơi, tại sao bố và mẹ có thể yêu sớm, nhưng con với anh Diệp Phong thì lại không thể chứ? Bố có biết cảm xúc của con gái khi yêu mà lại không thể ở bên cạnh người mình yêu đau khổ như thế nào không?”
Chiến Hàn Quân quát lên: “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”
Chiến Hàn Quân có suy nghĩ của một trưởng thành, có một đôi mắt sắc bén và lợi hại, đồng thời anh cũng có năng lực lập kế hoạch và đưa ra quyết định.
Anh hiểu rõ mối quan hệ giữa Lạc Thanh An và Diệp Phong. Tình cảm của Lạc Thanh An là tình yêu, nhưng tình cảm của Diệp Phong lại là tình cảm giữa anh em với nhau.
“Khác ở chỗ nào chứ ạ?” Lạc Thanh An rơm rớm nước mắt.
Chiến Hàn Quân cắn răng nói: “Bố và mẹ con là đều yêu đối phương…”
Lạc Thanh An sững sờ nhìn Chiến Hàn Quân. Cô bé có thể đoán được những lời mà bố còn chưa nói ra hết là gì. Cô bé dùng sức lắc đầu: “Con và anh Diệp Phong cũng như vậy mà”
Đến cuối cùng, Chiến Hàn Quân cũng không đành lòng nói ra sự thật: “Tình yêu đích thực chính là bảo vệ và giúp đỡ người yêu mình hoàn thành mong muốn của họ, chứ không phải là phá hủy họ”
€ơ thế của Lạc Thanh An run lên: “Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là tai nạn bất ngờ thôi mà bố: “Đó không phải là một vụ tai nạn bất ngờ, mà là do con đã không kiểm soát được cảm xúc buồn bã mà hành động theo ý của mình.
Nếu như tối hôm qua con có thể có một chút lý trí thì Diệp Phong đã không xảy ra tai nạn rồi”
Lạc Thanh An bật khóc nức nở.
Chiến Hàn Quân đau đớn mà nhắm mắt và thu lại tất cả sự tàn nhẫn của mình. Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã khôi phục được một chút sự dịu dàng của người bố.
Anh có chút mệt mỏi mà nói: “Không có ai ngăn cản con thích anh ta cả, nhưng con nên học cách kiềm chế cảm xúc của mình. Nếu như có con có chút thích anh ta thì cứ bí mật hành động là được. Nếu như anh ta cũng thích con thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Còn nếu anh ta không thích con thì việc gì con phải khiến cho bản thân mình trở nên thảm hại như vậy chứ? Sau này, con làm gì còn có mặt mũi nào mà đi gặp người là vận mệnh của cuộc đời mình nữa chứ?”
Lạc Thanh An rõ ràng là đã bị đánh bại trước sự thật phũ phàng này… Cô bé đột nhiên ngã ngồi xuống đất và không ngừng rơi nước mắt.
Lạc Thanh Tùng nhìn mà thấy đau lòng nên cậu nhanh chóng đi đến an ủi Lạc Thanh An, cậu nói: “Anh Diệp Phong thích em mà.
Anh ta luôn đối xử rất tốt với em…”
Chiến Hàn Quân đột nhiên nói xen vào: “Con đối xử với các học sinh nữ ở trường cũng khá tốt mà đúng không? Lẽ nào con cũng thích bọn họ sao?”
Lạc Thanh Tùng hơi sững sờ: “Con không có thích bọn họ”
Trong chớp mắt, cậu đột nhiên hiểu ra.
Mặc dù sự thật mà bố đã vạch trần ra rất tàn nhẫn, nhưng nó thật sự đúng là sự thật không thể chối cãi được.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Lạc Thanh An và vươn tay kéo cô bé đứng dậy.
Sau đó, anh lau nước mắt cho cô bé một cách dịu dàng và nói: “Con thật là ngốc, con còn nhỏ nên hoàn toàn không biết tình yêu là như thế nào. Chờ đến khi con biết được thì con lập tức sẽ phát hiện ra rằng con có thể vì anh ta mà khóc hết nước mắt, nhưng mỗi một giọt nước mắt vô ích này lại là sự tổn thương mà anh ta đã gây ra cho con”
“Bố ơi, con biết rồi ạ” Lạc Thanh An nhỏ giọng nói “Thanh An à, con mau lau khô nước mắt và đến Phong Nguyệt tiểu trúc để đón mẹ của con trở về đi. Còn Quốc Việt và Thanh Tùng thì đi theo bố” Chiến Hàn Quân ra lệnh.
Lạc Thanh An lau nước mắt, sau đó cô bé lập tức quay người và đi ra ngoài.
Chiến Hàn Quân cố ý dẫn theo Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đến phòng làm của mình. Trêи bàn làm việc có một ngọc tỷ hình con mãng xà bằng ngọc bích và một tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Khi nhìn thấy hai bảo vật này, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đều vô cùng kinh ngạc “Hả? Đây là cái gì vậy?” Lạc Thanh Tùng vươn tay ra sờ tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Chiến Hàn Quân giải thích: “Đây là đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực.
Tấm bài có hình cây quyền trượng là của nhà họ Chiến còn ngọc tỷ có hình con mãng xà là của nhà họ Dư”
Cả Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đều mở thật to đôi mắt xinh đẹp của mình: “Bố ơi, vậy có nghĩa là ông nội và ông ngoại đã giao cho bố hai đồ vật dành cho người nắm giữ quyền lực này rồi ư?”