Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1878: Là yêu cầu của cậu ấy



Chương 1878: Là yêu cầu của cậu ấy

Không phải tất cả những lời nói dối của cô đều bị thầy vạch trần sao?

“Anh Quân, anh nghĩ gì vậy?” Linh Trang đỏ mặt hỏi Chiến Hàn Quân nói: “Anh tôn trọng quyết định của em. Có điều, ngày mai em cùng anh đi thăm Diệp Phong. Sau đó em lại quyết định”

Linh Trang nói: “Được”

Ngày hôm sau.

Chiến Hàn Quân dẫn theo Linh Trang đến trước một tòa nhà dân cư bình thường.

Linh Trang ngạc nhiên hỏi: “Chồng, Diệp Phong bị thương rồi tại sao lại không ở bệnh viện?”

Chiến Hàn Quân nói: “Là yêu cầu của cậu ấy”

Trong lòng Linh Trang dâng lên một cảm giác bất an.

Chiến Hàn Quân đậu chiếc xe Rolls-Royce ở bãi đậu trước cửa khu, thân sĩ đã giúp Linh Trang mở cửa xe, sau đó nắm lấy tay của Linh Trang đi vào trong khu.

Đi đến phòng của Diệp Phong đang ở, Chiến Hàn Quân ra hiệu ý bảo Linh Trang ấn chuông cửa. Linh Trang cũng không hiểu anh đang lo lãng điều gì, dứt khoát ấn chuông cửa.

Vậy mà người mở cửa cho cô là một thiếu nữ thanh xuân. Tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc áo phông trảng và váy ngắn trông rất trẻ trung xinh đẹp.

Khi nhìn thấy Linh Trang, cô gái cũng ngẩn ra: “Cô là?”

“Tôi đến tìm Diệp Phong” Linh Trang nói Biểu cảm trêи mặt của cô gái nháy mắt liền buồn bã, có điều rất nhanh cô ta liền hướng Nghiêm Linh Trang nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là bạn gái của anh ta sao?”

Lời nói vừa rơi xuống, một bàn tay dài như ngọc ôm lấy eo của Linh Trang.

Cô gái nhìn thấy Chiến Hàn Quân bước lên, bị khi thế mạnh mẽ của anh làm cho kinh sợ.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, khuôn mặt đẹp trai bất khả chiến bại của người đàn ông nhăn lại khó chịu, giọng nói gợi cảm trầm thấp vang lên: “Đây là vợ của tôi”

Cô gái mới biết lý do anh tức giận, đột nhiên lè lưỡi vì xấu hổ: “Mời vào”

Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi vào trong phòng thì nhìn thấy chân trái và tay phải của Diệp Phong đều băng bằng thạch cao, nẵm trêи ghế sô pha trông rất buồn cười Nhìn thấy Chiến Hàn Quân và bà chủ, Phong kϊƈɦ động ngồi lên “Tổng giám đốc, bà chủ”

Linh Trang nói: “Cậu đừng đứng dậy. Cẩn thận vết thương”

Chiến Hàn Quân không có dụng ý nói ra một câu: “Động tác nhanh nhẹn như vậy có thế nghĩ không phải trọng tượng gì”

Linh Trang nghe vậy liền lập tức giác ngộ ra.

Diệp Phong lại ở trong nhà của người gây ra họa sợ là ý không ở lời nói.

Cô gái trẻ tuổi đó gọt trái cây mang ra tiếp đãi Chiến Hàn Quân và Linh Trang: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi mắt mù không có nhận ra hai vị thái tử gia và bà chủ nổi tiếng ở thủ đô.

Linh Trang tỉnh tế đoan trang nhìn khuôn mặt cô gái này, nhìn thấy cô ta rất xinh đẹp, tính cách cũng hào phóng, cư xử lại rất tao nhã, có ấn tượng tốt về cô ta.

“Cô gái tên gọi là gì?” Linh Trang hỏi.

“Tô Cẩm” Cô gái ngượng ngùng đáp.

Linh Trang nói: “Cô lớn lên xinh đẹp giống như một quả đào vậy rất ngọt ngào. Rất được lòng người”

Chiến Hàn Quân nói: “Có thể nhận được lời khen của em thật là hiếm thấy”

Tô Cẩm nhìn Linh Trang, đôi mắt long lanh hiện lên một tia sùng bái.

“Bà chủ mới thực sự xinh đẹp. So với minh tỉnh trong phim truyền hình còn xinh đẹp hơn”

Linh Trang bị cô gái thẳng thản xinh đẹp khen, nhất thời thẹn thùng hai bên tai đều nóng lên Chiến Hàn Quân cảm thấy được sự khó chịu của cô, từ trước đến nay biết cô là một người xinh đẹp mà người phụ nữ này không hay biết. Nụ cười trong mắt nở ra.

Cô là không biết bản thân mình đẹp như nào sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.