Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1883: Một viên ngọc chưa được mài giũa



Chương 1883: Một viên ngọc chưa được mài giũa

Tuy nhiên, đối với một người yêu thương con cái như Nghiêm Linh Trang thì khi nhìn thấy Lạc Thanh An ngày nào cũng chán nản không vui và ăn uống quá độ, tinh thần của cô cũng đang sắp suy SỤp.

Nghiêm Linh Trang cũng là một người từng trải nên cô biết rất rõ muốn cởi được chuông thì phải là người thắt chuông. Vào lúc này, người duy nhất có thể cứu Lạc Thanh An chỉ có thể là Diệp Phong.

Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại dùng hết sức đi ngăn chặn chuyện tình yêu của Lạc.

Thanh An. Nghiêm Linh Trang cũng hiểu suy nghĩ của anh. Anh không muốn dùng con gái của mình để ép buộc Diệp Phong, bởi vì Chiến Hàn Quân cảm thấy tình yêu là một điều thiêng liêng và trang trọng, là công bằng và vĩ đại. Vì vậy, anh không có tư cách để ngăn cản sự lựa chọn của Diệp Phong.

Nghiêm Linh Trang cảm thấy bất đắc dĩ nên cô liên đưa Lạc Thanh An đến vườn hoa Vô Ưu.

Khi bà nội Bác Danh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, bà ấy lập tức không ngừng oán trách: “Linh Trang, bà nghe nói cháu bị hai con cáo già là Chiến Bá Vũ và Dư Niên ngấm ngầm mưu tính. Việc cháu đã tiếp nhận tấm bài nắm giữ quyên lực của bọn họ là sự thật sao?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh Hàn Quân nói rằng sức khỏe của cháu không tốt và không nên làm việc vất vả, cho nên anh ấy đã đưa tấm bài có hình cây quyền trượng của nhà họ Chiến cho Quốc Việt và đưa ngọc tỷ có hình con mãng xà của nhà họ Dư cho Thanh Tùng rồi ạ”

Bác Danh lộ ra vẻ hâm mộ, và ghen tị: “Bọn họ thật đúng là quá giỏi rồi. Họ đã có thêm cho mình một người thừa kế đáng tự hào. Vậy thì ai sẽ là người thừa kế tài năng chữa bệnh của bà bây giờ?”

Ông cụ cười và nói: “Cái này không phải đã có sẵn rồi sao? Ba chỉ cần học hỏi từ hai con hồ ly kia là chuyển tài năng chữa bệnh của bà cho Linh Trang. Hàn Quân sẽ cảm thấy đau lòng cho Linh Trang nên nhất định sẽ giúp bà chọn ra được một người thừa kế thích hợp nhất”

Đôi mắt của Bác Danh sáng rực lên: “Cách này thật là hay đấy”

Bác Danh ra vẻ thân thiết mà ấn Nghiêm Linh Trang ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bà ấy bắt đầu nịnh nọt: “Nghiêm Linh Trang, cháu hãy nghe bà nội Bác Danh nói này, sức khỏe của cháu và Hàn Quân đều không tốt cho nên chắc chản phải cần một bác sĩ giỏi để theo dõi cơ thể của các cháu. Nếu cháu thừa kế tài năng chữa bệnh của bà thì sau này, cho dù bà nội Bác Danh có qua đời thì bà cũng không cần phải lo lảng bệnh cũ của các cháu lại tái phát nữa.”

Đôi mắt buồn bã và chán nản của Lạc Thanh An lập tức xuất hiện ánh sáng.

Tình yêu của cô bé đã chết rồi. Sự cố chấp của cô bé dành cho anh Diệp Phong cũng đã đến lúc phải buông tay. Cô bé cảm thấy rằng nếu cô muốn sống thật có ý nghĩa trong quãng đời còn lại của mình thì chắc là cô nên sống vì bố và mẹ Lạc Thanh An đột nhiên động đậy đôi chân và chậm rãi đi đến bên cạnh Bác Danh.

Cô bé hỏi một cách rụt rè: “Cụ Bác Danh ơi, cụ thấy cháu có thể thừa kế tài năng chữa bệnh của cụ được không ạ?”

Bác Danh hoảng sợ mà nhìn Lạc Thanh An. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc giao tài sản quý giá này cho cô bé nhìn có vẻ mỏng manh là Lạc Thanh An.

Trong cuộc đời Bác Danh, bởi vì tài năng xuất chúng này mà bà ấy đã gặp phải vô số bất hạnh Có người muốn giết bà ấy, có người muốn cưới bà ấy, có người muốn lợi dụng và cũng có người đang truy bắt bà ấy…Có thể nói răng cuộc đời của bà ấy cực kỳ bấp bênh…

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã của Lạc Thanh An, Bác Danh lại cảm thấy vô cùng xúc động.

Bác Danh đã nghe nói một chút về chuyện tình yêu của Lạc Thanh An cho nên biết rằng cô bé là người trưởng thành sớm, và bà ấy cũng nghe nói rằng chỉ số thông minh và ngoại hình của cô bé không bằng người hai anh trai của mình.

Cho nên ở nhà họ Chiến, Lạc Thanh An là một sự tồn tại bình thường nhất.

Nhưng Bác Danh lại tin rằng vì Lạc Thanh An là con của Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân cho nên đương nhiên sẽ có được tài năng tiềm ẩn gì đó.

Có thể là do chưa bị môi trường bên ngoài làm bộc phát ra, hoặc là do chưa đến lúc để con bé thể hiện mình Bác Danh nói: “Thanh An à, chắc cháu cũng biết răng công việc này của cụ là đi cứu người khác. Nhưng mà chỉ cần có một chút không cẩn thận thì sẽ làm hại người. Cho nên nếu cháu không muốn xảy ra bất cứ tai nạn nào khi chữa bệnh thì cháu chắc chắn phải dành rất nhiều thời gian để học hỏi và nắm vững tất cả các lý thuyết về y học và dược học càng nhiều càng tốt”

Khi Bác Danh nói những điều này, vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Cụ tin rãng cháu có thể gánh vác được tất cả những điều này. Nhưng cụ lo lắng rằng…tính cách yếu đuối và lương thiện của cháu không thể đối phó được với những mối nguy hiểm đáng sợ ở ngoài kia”

Ánh mắt của Lạc Thanh An rất kiên định: “Cụ ơi, cụ tin tưởng cháu đi. Cháu nhất định có thể vượt qua được mọi khó khăn thử thách”

Bác Danh nhìn Lạc Thanh An…Đứa bé này nhìn qua thì thấy mềm mại đáng yêu, nhưng thật ra lại có nghị lực mạnh mẽ ăn sâu vào trong máu. Cô bé này thật sự có phong cách của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.

Bác Danh đột nhiên hiếu ra.

Lạc Thanh An là một viên ngọc chưa được mài giũa. Tất cả mọi người nhìn th ụ xuất chúng đến mức kinh ngạc của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng, nhưng không ai phát hiện ra Lạc Thanh An cũng đang lặng lẽ nở rộ.

Ông cụ rất hài lòng với Lạc Thanh An và sợ Bác Danh sẽ bỏ lỡ hạt giống tốt này cho nên ông ấy liên tục nháy mắt với Bác Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.