Diệp Phong nói: “Chúng ta có thể ký hợp đồng. Cô dọn dẹp vệ sinh cho tôi đi, nuôi nấng bé cưng của tôi, khi mà tôi ở nhà thì phải nấu cơm cho tôi nữa. Mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô tiền lương là ba mươi năm triệu”
Tô Cẩm nghe được đến đây thì kinh ngạc đến ngây người miệng há hốc ra, tiền lương một tháng là ba mươi năm triệu á?
Trời ơi, đây chính là cái đãi ngộ mà rất nhiều sinh viên năm bốn tốt nghiệp ra trường đều không lấy được đấy.
Nhưng mà Tô Cẩm cũng rất nhanh mà quay trở về hiện thực, dùng tay của mình khép lại cái miệng đang há hốc kia vào. Sau đó khinh thường Diệp Phong mà nói: “Ai tin anh được cơ chứ?
Diệp Phong vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây cho tôi”
Tô Cẩm đem điện thoại của cô đưa cho cậu ta, Diệp Phong lập tức chuyển ngay cho cô ta hai trăm mười triệu.
Tô Cẩm nhìn về phía những con số đang hiện trong điện thoại, xác định hết lần này đến khác về mấy con số không ở đằng sau số hai trăm mười. Sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Phong.
“Có làm hay không?”
“Làm” Tô Cẩm gật gật đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Diệp Phong vênh mặt hất hàm về phía Tô Cẩm để sai khiến mà nói: “Đi ra mở cửa “Tô Cẩm hấp ta hấp tấp chạy ra để mở cửa, bên ngoài cửa, có một vị mặc bộ đồ tây trang cấm ɖu͙ƈ mà đứng ở đó, là một anh đẹp trai khí chất lạnh như băng.
“Tôi là đến tìm Diệp Phong” Lâm Miên nói.
Anh ta cười một tiếng, nụ cười không bị thất lễ.
Tô Cẩm nhanh chóng nghiêng người sang một bên nhà nhường đường: “Vào đi ạ. Diệp Phong đang ở bên trong”
Lâm Miên đi vào trong phòng của Diệp Phong, rồi trở tay đóng cửa vào.
Diệp Phong kinh ngạc mà nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lâm Miên, bình thường Lâm Miên đều là người hết sức nho nhã, nhưng mà hôm nay toàn thân đều bao phủ một tầng sương mờ, một cảm giác cao lãnh khiến cho mọi vật không dám đến gần, điều này làm cho Diệp Phong cảm thấy không biết nên làm thế nào.
“Này, cậu nhìn tôi như thế làm gì hả?” Diệp Phong tim đập nhanh chóng hỏi.
Lâm Miên kéo căng khuôn mặt tuấn tú, đi đến chiếc ghế ngồi bên cạnh chỗ của Diệp Phong mà ngồi xuống đó.
“Cậu và cái cô Tô Cẩm kia, là như nào vậy hả?” Lâm Miên hỏi.
Diệp Phong cười cười rồi nói: “Sao hôm nay đột nhiên lại quan tâm đến cuộc sống đời tư của tôi thế?”
Lâm Miên nói: “Cậu thích cô ta đấy à?”
Diệp Phong nghĩ một chút, khi mà cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cấm, không biết tại vì sao mà trong lòng có một loại cảm giác thân thiết vô cùng kì dị. thế nên cậu ta mới mặt dày mày dạn mà nhờ vào đó để được ở bên cạnh Tô Cẩm, thế nên là có phải là cách cô ấy thật không, cậu ta chưa bao giời nghĩ xa đến thế: “Không biết nữa”
Lâm Miên tức giận mà trừng mắt nhìn về phía Diệp Phong: “Cậu không biết bản thân có thích cô ta hay không? Vậy mà cậu vẫn còn ở lì trong nhà người khác không chịu đi à?”
Diệp Phong nói: “Cô ấy đụng phải tôi. Thì phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Cậu không có tiền mời giúp việc à?” Lâm Miên phẫn nộ nói.
Diệp Phong nói: “Đã có sẵn giúp việc đây rồi, ngu hay sao mà không lấy luôn”
Lâm Miên nói: “Thế chân của cậu đã khỏi chưa? Bây giờ là cùng cô ta tiếp tục dây dưa một chỗ không ngứt, hay là đã mỗi người một ngã với cô ta rồi?”
“Tôi đã mời cô ta về làm người làm cho tôi rồi” Diệp Phong không kiềm chế được mà cười rộ lên.
Lâm Miên cắn cần môi nói: “Tôi đã biết rồi. Cậu chắc chản là đã thích cô ta. Thế còn Thanh An thì thế nào? Cô đã từng nghĩ đến cảm nhận của con bé hay chưa?”
Nụ cười của Diệp Phong dần dần biến mất, rồi dần dần trở nên bực bội.
“Thanh An, tôi chỉ là xem cô ấy nhưng mà em gái của mình thôi. Hơn nữ, con bé nhỏ như: thế, cậu cũng không thể để cho tôi đi gây tai họa cho con bé chứ?” Diệp Phong nói.