“Mẹ, lúc trước chẳng phải mẹ rất sợ ăn chua sao?” Bé Tùng nói.
Linh Trang cười nói: “Bây giờ rất thích ăn” Sau đó cô mượn cơ hội này để dạy cho bọn trẻ một bài giáo ɖu͙ƈ: “Vì vậy sự phát triển của mọi việc không phải là không bao giờ thay đổi, khi gặp phải khó khăn chúng ta không nên chán nản mà phải tin tưởng rằng ngày mai nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn”
Bé Tùng võ vỗ cái bụng bằng phẳng của mình và tinh nghịch nói: “Mẹ, nhưng có một số chuyện sẽ không bao giờ thay đổi đâu, ví dụ như bụng con mãi mãi không thể nào có một đứa trẻ trong đó được, khẩu vị của con trai sẽ không thay đổi đâu”
Quốc Việt và bé An kinh ngạc thốt lên: “Mẹ, mẹ có thai rồi sao?”
Khuôn mặt Linh Trang rất ngượng ngùng: “Xin lỗi, chuyện này lẽ ra nên nhận được sự đồng ý của các con trước nhưng…có những chuyện thật sự không thể khống chế được…”
Chiến Quốc Việt đắc ý nhìn Chiến Hàn Quân đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt kiêu ngạo và giơ ngón tay cái về phía anh: “Lợi hại thật, đúng là gừng càng già càng cay.”
Chiến Hàn Quân trả lời Chiến Quốc Việt: “Nhóc con, bố của con mới có bốn mươi tuổi thôi đấy, vẫn còn rất trẻ trung, cái gì mà già chứ?”
Bé An để lộ ra vẻ vui mừng: “Mẹ, tốt quá rồi, đó giờ con luôn rất muốn có em trai em gái, cảm ơn mẹ đã giúp con hoàn thành nguyện vọng này”
Ánh mắt của Linh Trang di chuyển lên người bé Tùng: “Bé Tùng, con thích em trai hay em gái?”
Bé Tùng nói: “Nếu như con nói không thích thì chẳng lẽ mẹ sẽ bỏ nó sao?”
Linh Trang buồn bã nói: “Nếu như các con không thể chấp nhận được sự có mặt của em trai em gái thì bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của các con, có lẽ mẹ sẽ phá bỏ đứa con này”
Bé Tùng đột nhiên chạy đến trước mặt Linh Trang và sờ sờ bụng của cô xin lỗi: “Em trai, em gái, anh và mẹ chỉ nói đùa thôi, thật ra anh hai rất thích các em, các em ở trong bụng mẹ nhất định phải ngoan ngoãn đấy, đừng có hành hạ mẹ nha”
Linh Trang bật cười một cái.
Chiến Hàn Quân dò hỏi Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, còn con thì sao?”
Chiến Quốc Việt nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Bố mẹ chuẩn bị sinh cho tụi con bao nhiêu đứa em trai em gái?”
Chiến Hàn Quân nói: “Lẽ ra không muốn sinh thêm đâu nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vả lại việc phá thai không tốt cho sức khỏe nên bố mẹ mới quyết định sẽ sinh đứa trẻ ra”
Chiến Quốc Việt có chút thất vọng: “Vì vậy đây sẽ là đứa em trai hoặc em gái cuối cùng của con?”
Chiến Hàn Quân nói: “Đúng vậy”
Chiến Quốc Việt có chút thất vọng: “Thật ra hai người nên sinh càng nhiều càng tốt”
Thấy các con đều rất thích em trai em gái nên Linh Trang và Chiến Hàn Quân mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Lúc rời khỏi phòng của các con thì Chiến Hàn Quân đã cố tình đi kiểm tra hệ thống an toàn xung quanh các căn phòng và dặn dò Chiến Quốc Việt và bé Tùng: “Quốc Việt, Bé Tùng, bây giờ hai con đã là người nắm quyền của hai nhà Chiến Nghiêm nên cho dù con không gây rắc rối thì rắc rối cũng sẽ tự chủ động tìm đến nên nhớ phải thật cẩn thận đấy.
Chiến Quốc Việt nói: “Con biết rồi”
Bé Tùng chỉ mong những rắc rối hãy mau đến đi, cậu bé một ngày không đánh nhau thì tay chân đã bắt đầu ngứa ngáy.
Sau khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang rời khỏi thì bé An mới lặng lẽ quay về phòng của mình.
Cô bé cuộn tròn trêи giường và đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm đã phát triển đến mức độ nào rồi nhỉ?
Vừa rồi cô bé thật sự rất muốn hỏi bố mẹ những việc liên quan đến anh Diệp Phong nhưng cô bé đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình mới kiềm chế được cái suy nghĩ này.
Bởi vì cô bé không muốn để mẹ biết mình vẫn chưa thể bước ra khỏi mối tình đau khổ này.