Anh ta vẫn luôn cho răng nguyên nhân thực sự khiến bé An bị chứng ăn uống quá độ là do cô bé bị di truyền thể chất lo âu của dòng họ, mà việc anh ta từ chối lời tỏ tình của bé An chẳng qua chỉ làm bệnh tình của cô bé thêm nặng mà thôi.
Anh ta tuyệt đối không nghĩ đến mình mới là nguyên nhân khiến bé An phát bệnh.
Càng không nghĩ đến bé An vì mình mà tự tử vì tình.
Diệp Phong cảm thấy linh hồn của mình bị rút khỏi cơ thể, anh ta có chút lâng lâng, hồn phiêu phách lạc.
Bé An lại đẩy anh ta ra, lùi về phía sau một bước.
Cô bé cố gắng cười tươi với anh ta, cô bé vừa lạc quan lại vừa kiên cường, nói một cách thiện lương: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua. Anh Diệp Phong, thực xin lỗi, em muốn lấy lại tình yêu của mình. Sau này anh nhất định phải hạnh phúc. Còn em thì chỉ biết xem anh là người xa lạ mà em quen thuộc nhất”
Hai mắt của Diệp Phong từ từ trở nên mơ hồ, chính là nước mắt đã làm nhòe đi đôi mắt của anh ta.
Anh ta cũng không biết tại sao trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Bé An nói: “Anh Diệp Phong, chúc anh và chị Tô Cẩm mãi mãi hạnh phúc.”
Nói xong, bé An xoay người bỏ chạy, cũng không thèm nhìn lại.
Không ai nhìn thấy được, khoảnh khắc bé An xoay người lại thì nước mắt đã giàn giụa như mưa to.
Diệp Phong bỗng nhiên run run quỳ trêи mặt đất, thấp giọng nỉ non: “Thực xin lỗi, Thanh An”
Khi bé Tùng đi ra từ trong phòng của Quan Minh Vũ thì liền nhìn thấy anh Diệp Phong đang mất tinh thần mà ngồi dưới đất. Bé Tùng vô cùng kinh ngạc, đi đến trước mặt Diệp Phong, nói: “Không phải anh đang luyến tiếc em gái của em đấy chứ?”
Con ngươi như vũng nước đọng không gợn sóng của Diệp Phong bắt đầu chuyển động.
Bé Tùng tức giận mà hét lên ở phía sau lưng anh ta: “Em gái của em là một cô gái tốt như vậy, nếu như anh bỏ lỡ nó thì sẽ hối hận mấy đời”
Diệp Phong hơi giật mình, không nói chuyện.
Bé An tốt, anh ta đã biết từ trước.
Bây giờ, càng biết rõ hơn.
Bé An luôn là một cô gái tốt, biết suy nghĩ cho người khác.
Bé Tung quay đầu lại đuổi theo bé An.
Bé An đi trêи con đường mà mọi âm thanh đều im lặng, bóng dáng cô đơn bị ánh đèn đường kéo dài. Bởi vì vô cùng đau lòng mà khóc thút thít, khiến cho thân thể trở nên co quất.
Bé Tùng yên lặng đi theo phía sau bé An, cô bé cố ý đứng ở bên ngoài ngôi nhà thuê một hồi rồi mới vào nhà.
Ngửa đầu lên cố nén nước mắt, sau đó còn cố ý nở một nụ cười thật tươi. Lúc này mới vươn tay ấn chuông cửa.
Chuông cửa mới vừa vang lên thì Chiến Quốc Việt liền mở cửa, ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt bé An. Ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của bé An.
Sau đó cậu trừng mắt nhìn bé Tùng một cách hung tợn, oán trách cậu bé xúi giục bé An đi tìm Diệp Phong.
“Vì sao lại khóc?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Bé An đau lòng mà nói trong nức nở: “Quốc Việt, em và anh Diệp Phong kết thúc rồi. Em và anh ấy không bao giờ có khả năng”
Mặt của Quốc Việt đen lại.
“Học triết học không tốt, trở về em phải học bù với anh”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.
Bé An ngẩn ngơ nhìn Chiến Quốc Việt, lời này của chiến Quốc Việt là có ý gì?