Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1946: Không thể nào đã phụ chị gái của cô ấy, rồi lại phụ thêm cả cô ấy nữa



Chương 1946: Không thể nào đã phụ chị gái của cô ấy, rồi lại phụ thêm cả cô ấy nữa

“Tô Cẩm, nếu như em bằng lòng thì chúng ta kết hôn đi”

Đáy mắt Tô Cẩm có vẻ lo lằng như vậy giống như là bị gió thổi qua, cô ta tung tăng như chú chim sẻ mà gật đầu, mang theo một phần kinh hỉ khó có thể tin được, lại hỏi lại thêm lần nữa: “Thật ấy ạ? Anh thật sự muốn lấy em à? Em không có nằm mơ đó chứ?”

Diệp Phong nắm lấy hai bả vai của cô ta, vô cùng kiên định mà nói: “Tô Cẩm, anh biết rằng trong sạch đối với một cô gái mà nói nó quan trọng đến nhường nào. Thế nên anh sẽ chịu trách nhiệm với em”

Dừng một chút, Diệp Phong trịnh trọng vô cùng mà nói: “Nhưng mà có chút chuyện anh rất cần phải nói cho thật rõ ràng với em, tuổi tác của anh đã không nhỏ nửa rồi, thế giới tình cảm của anh không phải là một mảnh trống rỗng. Anh đã từng yêu một cô gái rồi, rất yêu rất yêu… nhưng mà cô ấy vô cùng không may mắn mà đã rời xa anh. Thế nên anh không biết được rằng anh còn có thể yêu thêm được bất kì cô gái nào khác hay không. Em có hiểu được ý của anh hay không?”

Tô Cẩm biết chứ, cô gái mà Diệp Phong yêu chính là chị gái của cô ta mà. Cô ta mặc dù đố ky với người chị đã có được toàn bộ tình yêu thương của Diệp Phong, nhưng mà cô ta cũng rất rõ ràng, cũng không cần phải so đo gì với một người đã chết.

Tô Cẩm vô cùng lớn độ mà lắc lắc đầu: “Anh Diệp Phong à, em không cần biết quá khứ của anh. Em chỉ cần tương lai của anh mà thôi.”

Cô ta tiến vào trong lồng ngực của anh, hưng phấn vô cùng mà ôm chặt lấy eo của Diệp Phong.

Trong nháy mắt đó, Diệp Phong đột nhiên cảm thấy toàn thế giới của anh như đã mất đi màu sắc. Dường như cả đời anh sẽ bị nhốt ở dưới vực sâu không đáy đó.

Cái cảm giác quen thuộc như thế này, thật giống như là khi anh ta ở năm bốn đại học gặp phải tai nạn xe cộ mà mất đi Tô Tú.

Anh ta quả nhiên vẫn không thể vượt qua nổi cái lông giam nhốt đó.

Giờ phút này Diệp Phong vậy mà lại vô cùng may mắn, may mắn vì anh từ trước đến giờ chưa từng cho Thanh An bất kì hy vọng gì cả.

Đôi mắt anh tuyệt vọng mà nhắm lại…

Rõ ràng là anh chỉ muốn nuôi nấng Tô Cẩm lớn mà thôi, đợi đến khi cô ta tốt nghiệp đại học, thành gia lập nghiệp, anh ta cảm thấy bản thân còn có thời gian tự do của riêng bản thân mình.

Nhưng mà, anh và Tô Cẩm thế mà lại đi đến cái bước như này.

Diệp Phong cho dù trong lòng không tình nguyện chút nào, nhưng mà cũng vô cùng quang minh lỗi lạc mà gánh chịu hết chảy nhiệm về việc đã nảy sinh.

Anh ta không có giấu diếm sự thật về việc sắp hết hôn với Tô Cẩm, nhưng mà khi đám Quan Minh Vũ bọn họ lần đầu tiên nhận được tin tức Diệp Phong muốn kết hôn rồi, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Lâm Miên trực tiếp xông đến chỗ Diệp Phong mà quát: “Cậu làm như thế này, đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của Thanh An hay chưa hả? Cái con bé đó đang vô cùng đã lực mà bước ra khỏi từ những tổn thương mà cậu đã tặng cho con bé, nhưng mà cậu hoàn toàn không có để ý đến vết thương của con bé, từng đợt rồi lại từng đợt làm trọng thương đến nó, cậu là muốn đem con bé bức đến tuyệt đường sinh sống thì mới vừa lòng có đúng không?”

Hốc mắt Diệp Phong lập tức đỏ hồng lên. Anh ta cắn cắn răng mà cầu khẩn bọn họ: “Cái chuyện này, tạm thời đừng có nói cho Thanh An”

Lâm Miên nói: “Làm sao, chuyện của cậu và Tô Cẩm còn có chỗ trống để cứu vãn nữa hả?”

Diệp Phong nhẫn tâm buộc lấy chính mình, nói: “Không có”

Lâm Miên nói: “Cái chuyện này, tuyệt đối không thể nào để cho Thanh An biết được.”

Quan Minh Vũ nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Thanh An là một đứa trẻ kiên cường. Chính là giống như sau khi con bé bạo ẩm bạo thực ấy, con bé cũng không có chìm dần trong vũng lầy của sự cam chịu và sa đọa, con bé hiện giờ đang vô cùng nỗ lực mà giảm cân. Có lẽ, con bé có thể tiếp nhận được cái chuyện Diệp Phong sắp kết hôn này”

Lâm Miên kϊƈɦ động mà trách móc: “Các anh vốn dĩ là không biết tại sao Thanh An lại đột nhiên muốn ăn uống điều độ để giảm béo như thế? Đó là bởi vì con bé yêu Diệp Phong, không muốn để cho Diệp Phong có cái cảm giác bứt rứt đối với on bé. Con bé làm như vậy hết thảy đều là bởi vì Diệp Phong”

Diệp Phong nghe vậy, con mắt đau khổ mà nhắm chặt lại.

Trong lòng anh ta như đnag rỉ máu, không nói được tiếng nào.

mà hét lên: “Thanh An, em hà tất gì phải làm như thế. Anh làm gì có chỗ nào đáng để cho em cứ như vậy đối với anh chứ?”

Thật lâu sau, Lâm Miên cực kỳ bi ai mà thở dài, nói: “Diệp Phong à, cậu và Tô Cẩm kết hôn, chính là muốn mạng của Thanh An à”

Diệp Phong đau khổ vô cùng.

Anh ta chính là giống như là một con thú bị mắc kẹt ở trêи vách đá, trước là vách núi cao vạn trượng, đăng sau lại là truy binh đến đuổi bắt. Anh ta không còn đường nào có thể đi.

Dù cho có chọn lựa như thế nào thì cũng sai cả.

“Tôi và Tô Cẩm cũng là hết cách rồi. Cuối cùng tôi cũng phải cho cô ấy một lời giải quyết. Cũng không thể nào đã phụ chị gái của cô ấy, rồi lại phụ thêm cô ấy nữa” Diệp Phong cuối cùng từ bỏ phần rườm rà ở tỏng suy nghĩ mà kéo nó về hiện thực.

“Cậu làm như thế thì có đáng cho Thanh An không?” Lâm Miên chất vấn: “Bố nuôi đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu không tự mình biết rõ hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.