Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1950: Ngu ngốc hay thâm độc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1950: Ngu ngốc hay thâm độc

Bé Tùng nói: “Em yên tâm, anh cả là kiểu người rất tinh ranh, mưu mẹo, ai có thể tính kế anh ấy được chứ?”

Thanh An cũng biết Chiến Quốc Việt vô cùng tài giỏi nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng được.

“Cũng không biết kết quả là người nào đối phó anh cả?

Anh Tùng, hay là anh đi xem thử chút đi, em thấy lo quá.”

Lúc này những chị em khác nhảy vào nói: “Chúng ta đi hỗ trợ Việt đi. Thanh Tùng, em cứ ở lại chăm sóc bé An”

Bé Tùng nghe vậy liền nói: “Được, mọi người nhớ phải cẩn thận”Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ - Chương 1950: Ngu ngốc hay thâm độc

Thanh An nhìn đống đồ cưới đẹp đẽ, lung linh sau lưng cô rồi cười nói: “Chào chị Tô”

Tô Cẩm quan tâm hỏi thăm: “Chị đang đi chọn váy cưới, hôm nay em đi mua sắm gì vậy?”

Thanh An ngây người sững sờ… Lắp bắp nói: “Chọn váy cưới? Chị… sắp kết hôn?”

Tô Cẩm cười khẩy rồi nói: “A, đúng vậy. Chị cùng anh Diệp Phong sắp kết hôn rồi. Nhưng mà anh ấy không muốn tổ chức một đám cưới quá hoành tráng. Nên chị chỉ có thể tự mình chọn váy cưới, sau đấy cùng anh ấy đến nhà thờ tìm linh mục để làm chứng cho hôn lễ”

Thanh An là một cô công chúa nhỏ mộng mơ. Cô bé biết kết hôn là một điều bất cứ cô gái nào cũng luôn hằng mong và ao ước vì vậy cô liền cười nói với Tô Cẩm: “Chị Tô, chị đừng lo, lúc về em sẽ khuyên nhủ anh Diệp Phong, anh ấy nhất định sẽ chuẩn bị cho chị một hôn lễ long trọng nhất.”

Tô Cẩm sau khi đạt được mục đích thì vẫy tay chào tạm biệt cô: “Em không cần làm vậy đâu. Giờ chị có chút việc bận, chị đi trước nha.”

“Tạm biệt chị”

Sau khi cô ta rời đi, những cảm xúc tồi tệ vốn bị che đậy trong lòng của Thanh An liền ào ạt được thả ra, cả người cô bé mềm nhũn không còn sức lực lắp bắp nói: “Anh hai. anh có nghe thấy không, anh Diệp Phong sắp kết hôn rồi thì phải?”

Bé Tùng đỡ cô bé đến bên cạnh băng ghế sofa, Thanh An liền nhào vào trong lòng cậu, khóc nức nở.

Ánh mắt Thanh Tùng dõi theo Tô Cấm, trong lòng không ngừng dấy lên nghỉ ngờ.

“Tô Cẩm rốt cuộc là ngu ngốc không biết gì hay mưu mô thâm độc đây?”

“Em gái, em đừng buồn. Nếu em không thích hôn sự này của anh Diệp Phong, chỉ cần nói một câu, anh hai nhất định đi quậy tung đám cưới của bọn họ.”

Thanh An lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng làm vậy, anh hai, chỉ là trong lòng em thấy khó chịu, khóc một lúc là được rồi. Xin anh đừng chia rẽ chị Tô Cẩm và anh Diệp Phong. Mẹ từng nói thà hủy đi mười tòa miếu chứ không hủy một đám cưới, nếu anh làm chuyện đó, sẽ tổn hại đến âm đức. Em không cho phép anh làm vậy đâu.”

Bé Tùng nhìn Thanh An cũng đã mười ngày rồi, cô bé có thể mạnh mẽ bằng nghị lực kiên cường của mình mà giảm cân.

Ai cũng nghĩ rằng c ùng bé An rốt cuộc cũng có thể thoát ra khỏi cái bóng của chuyện thất tình. Nhưng cậu bé biết rõ, em gái mình cố gắng như vậy chỉ để cho anh Diệp Phong không cảm thấy áy náy. Nói cách khác, em ấy béo cũng là vì Diệp Phòng mà gầy cũng là vì Diệp Phong.

“Chỉ cần thấy em khỏe lại, anh đều chấp nhận, nhận được quả báo cũng có là gì đâu?” Bé Tùng lầu bầu nói.

Ngay lúc cảm xúc của Thanh An mất kiểm soát, Chiến Quốc Việt ở bên kia cũng gặp vấn đề.

Chiến Quốc Việt vừa chạy khỏi của hàng, ngay lập tức một nhóm người từ khắp các hướng kéo đến, bọn họ trông giống như người qua đường nhưng lúc đến gần cậu thì nhanh chóng rút ra vũ khí.

Điều này làm Chiến Quốc Việt khó lòng phòng bị.

Cậu không thể phân biệt đâu là người qua đường và đâu là sát thủ. Đáng sợ hơn nữa là những kẻ tới ám sát đã chuẩn bị sẵn âm mưu dương mưu, cùng lúc triển khai.

Có người đi lướt qua rắc một ít bột lên người Chiến Quốc Việt, cậu nhanh chóng đưa tay lên che mũi, thì đột nhiên bị một nòng súng lạnh toát kề sát lên ngực.

“Ngoan ngoãn đầu hàng đi” Người đàn ông lạnh lùng nói.

Chiến Quốc Việt cong môi nở một nụ cười xấu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.