Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1976: Mới ủy thác cho tôi ở lại để trợ giúp cho anh



Chương 1976: Mới ủy thác cho tôi ở lại để trợ giúp cho anh

Chiến Hàn Quân nói: “Mấy người đi đi, còn về phần Tú Hòa và Chu Mã, cũng là lúc vì bọn họ phạm tội mà trả giá” Thời điểm khi anh nói câu này, đáy mắt là thứ lệ khí có thể phá hủy vạn vật.

Dư Sinh: “..”

Dư Sinh lắp ba lắp bắp. thở dài.

Sau khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang rời đi, ông cụ Niên bọn họ cũng vô cùng uể oải, mỗi một người đều buồn bực không nói tiếng nào mà ngồi ở đây, cái đầu ủ rũ mà cúi xuống, hiển nhiên là không ai nỡ rời khỏi biệt thự Ngọc Bích này, Ông cụ lại thở dài mà nói: “Ôi, cái mà Hàn Quân nói chính là, nhà họ Dư chúng ta mặc dù là triêm thân đái cố với nhà họ Chiến, nhưng mà đến cuối cùng thì cũng không phải là người nhà họ Chiến. Không có lí do gì để ở lại biệt thự Ngọc Bích một thời gian dài như thế. Thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này thôi.”

Chiến Bá Minh là có huyết mạch chính thống của nhà họ Chiến, vườn Hương Đỉnh cũng là sản nghiệp của ông ta, ông ta không cần phải rời khỏi đây. Dư Thiên An thì lại là bà xã của ông ta, cũng không cần thiết phải rời đi.

Nhưng mà Dư Thiên An lại không nỡ bỏ người bố ở tuổi già như này, nên liền quyết định chuyển đi ở cùng một chỗ với bố một khoảng thời gian. Chiến Bá Minh đương nhiên cũng sẽ đi theo vợ mình.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ chính thức rời khỏi vườn Hương Đỉnh.

Sau khi mà người làm đem tin tức ông cụ Niên bọn họ đã rời khỏi vườn Hương Đỉnh nói cho Chiến Hàn Quân biết, Chiến Hàn Quân lập tức mất bình tĩnh, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác mất mát mãnh liệt.

Anh thần hồn lạc phách mà chạy đến chỗ vườn Hương Đỉnh, ở bên trong của vườn Hương Đỉnh tìm quanh một vòng, không có bất kì một ai ở đây hết, Chiến Hàn Quân liền mất hết tinh thần mà ngồi ở chiếc sô pha ngoài phòng khách.

“Thế nào, không nỡ rời xa bọn họ à?” Giọng nói của Dư Nhân đột nhiên truyền đến từ phía đăng sau lưng.

Chiến Hàn Quân bỗng dưng đứng thẳng lên, kinh ngạc mà nhìn về phía của Dư Nhân. “Tại sao cậu lại không đi?”

Dư Nhân ngượng ngùng mà sờ sờ lên chóp mũi, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Anh tưởng rằng tôi không muốn rời đi à. Tôi đây là lâm vào nguy hiểm để cứu người đấy, bị bọn họ cưỡng ép bắt ở lại đây”

Chiến Hàn Quân sững sờ.

Dư Nhân nói: “Anh ấy, là con người như thế nào cơ chứ, bố mẹ của anh còn không có biết rõ hả? Ở trong mắt của bọn họ, anh là một đại anh hùng cứu vớt thế giới. Lúc bình thường anh đối với bọn họ hiếu thuận như thế, đột nhiên lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ đương nhiên đoán ra được nhà họ Chiến sẽ xảy ra một số chuyện vô cùng nguy hiểm. Thế nên, mới ủy thác cho tôi ở lại để trợ giúp cho anh”

Chiến Hàn Quân yên lặng mà gật gật đầu.

Dư Nhân nói: “Một cái nhà họ Chiến, cho dù là một hào.

môn vọng tộc trần ngập vô vàn các loại âm mưu quỷ kế, thì cũng không đến mức đáng sợ như là tình hình quân sự nhỉ. Coi xem đã đem anh dọa thành cái dạng gì rồi?”

Chiến Hàn Quân nó Dư Nhân gật đầu: “Cái này quả thật có chút khó, dù sao trái tim con người là khó khăn nhất mà”

Chiến Hàn Quân nói: “Đây vốn dĩ là tâm nguyện của ông cụ Niên, nhưng mà khi tôi cầm quyển của nhà họ Chiến, một lòng cố cùng với Linh Trang nói chuyện tình yêu, tình yêu của tôi và cô ấy vốn dĩ đã liên có khó khăn trắc trở rồi, không rảnh bận tâm đến huyết mạch của phòng làm việc bên ngoài Chiến thị.

Đây là tiếc nuối lớn nhất của tôi. Hôm nay Quốc Việt đã làm người nắm quyền rồi, thằng bé muốn hoàn thành tâm nguyện của tôi và ông nội, tôi sẽ tận sức tận lực mà giúp đỡ thằng bé.”

Dư Nhân nói: Có điều gì cần tôi giúp cho hay không?”

Chiến Hàn Quân liền nhìn anh, nhẹ nhàng mà cười: “Có chứ: Dư Nhân hào hứng rồi: “Nói đi”

“Cậu với lại chị cả đến tận bao giờ kết hôn thì cái tảng đá lớn ở trong lòng Linh Trang nhà tôi mới có thể rơi xuống được, tôi chính là nhờ cậy cậu đi làm chuyện lương thiện, lấy chị cả về nhà đi”

Dư Nhân vô cùng phiền muộn mà trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh đi tìm người phụ nữ của mình đi, rồi trải qua một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc và tươi đẹp nhé. Dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chứ?”

Chiến Hàn Quân nói: “Cưới chị cả mà cậu ủy khuất lắm hả?”

Dư Nhân nói: “Cô ấy ôn nhu hiền thục thì là thật, nhưng mà cô ấy lại không phải là kiểu người mà tôi thích”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.