“Linh Trang, lúc cô ta chết, anh cũng có mặt.” Chiến Hàn Quân cũng không có ý định giấu giếm cô sự thật, dù sao anh không nói thì con chó thích la ɭϊếʍ Dư Nhân cũng sẽ bép xép thôi.
“Tài xế là người của anh sao?” Linh Trang gặng hỏi.
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Không. Anh không biết thủ phạm là ai”
Cô nghi ngờ nhìn Chiến Hàn Quân, trong lòng trực tiếp loại bỏ hiềm nghỉ anh là hung thủ.
“Vậy cô ấy chết như thế nào?”
Chiến Hàn Quân nói: “Vì tham lam, không biết ăn năn hối cải nên tự hại chết mình”
Linh Trang nghe mà rơi vào mơ hồ.
Anh liền kể lại chỉ tiết sự việc lúc đó: “Anh cùng em họ lúc đó cãi nhau trêи xe, vì vô cùng tức giận nên anh đậu chiếc Roll Royce lại bên đường rồi xuống xe. Vừa xuống thì vô tình nhìn thấy Chu Mã ở phía đối diện, cô ta dường như đang chuẩn bị sang đường. Nhưng sau khi nhìn thấy anh, thì run rẩy như gặp ma, quên cả bước đi. Đến lúc đèn đỏ sáng lên, cô ta vẫn đứng đó như tượng gỗ không chút nhúc nhích, gã tài xế lái xe không kịp đợi liền đi qua đi lại bên người cô ta. Nhưng đột nhiên cô ta bỗng nổi điên chạy về phía anh… thì bị một chiếc xe chở hàng đang lao nhanh tới…”
Anh không muốn miêu tả chỉ tiết về thảm trạng của Chu Mã lúc chết nên nói tới đây liền dừng lại.
“Anh đã làm gì cô ấy?” Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân.
Trực giác nói cho cô biết Chu Mã sẽ không vô duyên vô cớ điên cuồng chạy qua như vậy.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân trở lên lạnh lùng, không vui nói: “Cô ta rõ ràng biết anh là người đã có vợ, nhưng vẫn để mặc cho thứ tình cảm sai lầm ấy phát triển ngày một lớn dần. Chết cũng đúng.”
Linh Trang thở dài: “Tuy cô ấy sai, nhưng không đáng phải trả giá bằng tính mạng như vậy, Chu Mã cũng giống như bé An của chúng ta, chỉ là lỡ yêu một người không nên yêu, cố chấp cùng sỉ tình, không biết làm cách nào để dứt ra”
Chiến Hàn Quân đáp lời: “Không hề giống nhau đâu. Thanh An khi yêu một người mà con bé tình nguyện lựa chọn dù bản thân đau khổ cũng sẽ ở bên chúc phúc cho người ấy. Còn Chu Mã, cô ta là một kẻ vừa ích kỷ lại còn độc ác…”
Cô cười yếu ớt nói: “Bé An chính là cục cưng của anh, con bé làm gì, anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ mà thôi… Còn Chu Mã, vì anh vốn có thành kiến… Nên mọi lỗi lầm cô ấy gây ra, anh sẽ đều cảm thấy vô cùng to lớn…”
Cô buồn rầu nói: “Người cũng đã mất, anh yên tâm, em không phải kiếm chuyện khiến bản thân thêm phiền muộn đâu.
Chẳng qua là, cô ấy không bố không mẹ, lẻ loi hiu quạnh, lại chết thảm ở thủ đô này, em nghĩ chúng ta nên hỗ trợ chôn cất cho thật tốt, cũng coi như không phụ đi tâm nguyện mà cuối cùng của bố cô ấy”
Chiến Hàn Quân nhớ tới những lời giao phó của bố Chu Mã trước lúc mất, sắc mặt liền tối sầm lại, trầm giọng nói: “Ông ấy giao phó Chu Mã cho anh thật đúng là sai lâm lớn nhất”
Linh Trang đứng dậy, chọn hai bộ quần áo màu đen trong tủ, một bộ cho mình, một bộ cho Chiến Hàn Quân rồi nói: “Mặc đồ vào đi, chúng ta đi đưa tiễn cô ấy lần cuối.
Lần này anh cũng không kháng nghị gì nữa, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế.
Sau bữa sáng, Linh Trang và Chiến Hàn Quân cùng nhau đến nhà tang lễ.
Khi vừa đến cổng liền nghe thấy tiếng khóc đầy đau xót của Tú Hòa.
Tất cả người nhà họ Chu đều đứng vây trước cửa nhà tang lễ. Gương mặt của bọn họ ai nấy cũng đượm buồn.
Sau khi Chiến Hàn Quân đỡ cô xuống xe, anh đi thẳng tới chỗ Dư Sinh nhỏ giọng nói: “Cậu ơi, đi với cháu ra đây một chút, cháu có chuyện muốn hỏi.”
Dư Sinh theo Chiến Hàn Quân đi tới một góc bên cạnh, anh bày ra vẻ mặt ngưng trọng, thẳng thắn hỏi: “Em họ nói, Chu Mã và Tú Hòa là cậu thả đi sao?”
Dư Sinh trợn to hai mắt, vô cùng bực bội mà giải thích: “Thăng nhóc chết tiệt kia dám nói như vậy sao? Mấy đứa không đồng ý thả người, sao cậu lại làm trái ý mấy đứa được cơ chứ?”
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy phản ứng của Dư Sinh liền biết Dư Nhân đoán sai rồi.
Như vậy xem ra kẻ đứng đằng sau chuyện này là người khác. Mà tên này chỉ e là muốn mượn tay Chu Mã và Tú Hòa để đối phó bọn họ.
“Vậy không liên quan đến cậu rồi” Chiến Hàn Quân nói Anh từ xa nhìn về phía Tú Hòa, không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao bà ta lại ở đây?”
Dư Sinh liền giải thích: “Tú Hòa chắc là thấy có biến nên chạy tới nhà tang lễ đưa tiễn Chu Mã đoạn đường cuối.”
Chiến Hàn Quân cong môi: “Thông tin của bà ta có vẻ vô cùng nhạy bén đấy”