Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1986: Dùng mỹ nhân kế



Chương 1986: Dùng mỹ nhân kế

Lúc Chiến Quốc Việt đem dẫn bé Tùng đến trước mặt ông cụ Niên, thì bé Tùng liền cảm thán a một tiếng.

Quốc Việt chìa tay đối với bé Tùng như thể bộ dạng xin mời: “Đi thôi, thi triển mỹ nhân kế của em đi”

Sắc mặt bé Tùng tựa như bị táo bón. Muốn cậu dùng mỹ nhân kế với một ông cụ, còn chính là ông ngoại của chính mình, điều này sao có thể?

“Muốn điều tra cái gì hả?” Bé Tùng hỏi.

Chiến Quốc Việt nhỏ giọng dặn dò vài câu, bé Tùng liền đi đến trước mặt ông cụ Niên.

“Ông ngoại ơi, đã lâu không gặp, tình thần ông càng ngày càng có sức sống”

Ông cụ Niên cười sảng kɧօáϊ lên: “Ha ha thằng nhóc thối này, nói đi mấy đứa đến tìm ông cuối cùng là đã gây ra chuyện gì”

Bé Tùng hướng mắt sáng như bóng đèn thỉnh cầu ông cụ, nũng nịu nói: “Ông ngoại ơi, chúng cháu đặc biệt đến thăm ông mà, nhân tiện là đến hỏi ông, ngày đó Tú Hòa và Chu Mã chạy trốn, trong vườn Hương Đỉnh có những ai ạ?”

Ông cụ nhẩm nhẩm tay tính lại: “Ông, Dư Sinh, vợ của Dư Sinh, Bá Minh, Thiên An, còn có một người hầu Mai Phương”

Bé Tùng lại không chút để ý hỏi: “A, tại sao chú Dư Nhân không ở nhà nhỉ?”

“Sáng sớm thì nó và Dư Tiền đã cùng nhau ra ngoài”

“Ô” Bé Tùng líu lo hỏi mà chỉ chỉ.

Ông cụ Niên nghi hoặc h lỏi hết rồi?”

Bé Tùng lại suy nghĩ một chút nói: “Ngày đó mọi người đều ở vườn Hương Đỉnh, có ai lúc trước thì rời khỏi không ạ? Rời khỏi trong vòng nửa tiếng cũng xem như là có nha?”

Ông cụ Niên lại lâm vào hồi ức. Sau đó cũng không biết là nhớ đến cái gì, trong nháy mắt lên chút bối rối.

Bé Tùng cũng chú ý đến lúc ông bối rối mà tay có chút run, Nhưng mà ông cụ cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Bé Tùng không đợi ông nói ra, liền lập tức lại hỏi: “Khi đó ông cùng ở chung với ai?”

Ông cụ Niên buột miệng nói ra: “Dư Sinh và vợ của nó.”

Bé Tùng đánh một cái vang: “Cháu biết rồi”

“Biết cái gì hả?”

“Để cho Tú Hòa và Chu Mã trốn đúng là Dư Thiên An, Chiến Bá Minh, và người hầu kia”

Ông cụ Niên nói: “Thiên An và Bá Minh sẽ không làm như vậy: Bé Tùng nói: “Ông ngoại, chúng cháu chỉ tin tưởng vào chứng cứ”

Tiếp đó bé Tùng kết thúc điều tra, nói với Chiến Quốc Việt: “Đưa em đi gặp Dư Thiên An”

Chiến Quốc Việt gật đầu.

Bọn họ vừa mới đi vào phòng của Dư Thiên An, Dư Thiên An nhìn thấy biểu cảm của hai đứa cháu trai liền có chút bất an.

“Các cháu đến đây để làm gì?”

Chiến Quốc Việt nói: “Chào bà, nhìn giống như bà biết chúng tôi đến tìm bà: Dư Thiên An gật đầu.

Bé Tùng phòng ngự không bằng tấn công, chấn vẫn hỏi: “Cho nên, thật là bà đã thả để cho Tú Hòa và Chu Mã chạy?”

Dư Thiên An lộ vẻ mặt đau khổ: “Kỳ thực, bà cũng không rõ có phải là bà thả bọn họ ra không, nhưng mà bà nghĩ các cháu lại nhất định hoài nghi đổ trêи đầu bà. Cuối cùng toàn bộ vườn Hương Đỉnh, bà là người có động cơ nhất”

Chiến Quốc Việt và bé Tùng, Dư Thiên An lần lượt ngồi xuống.

Chiến Quốc Việt lạnh nhạt trầm giọng nói: “Bà yên tâm, chúng tôi chỉ nhìn vào bằng chứng, sẽ không phải là phỏng đoán”

Vẻ mặt Dư Thiên An đơn giản hòa hoãn lại.

Chiến Quốc ạ “Vừa rồi bà mới nói, bà không biết chính mình có phải là người thả cho Tú Hòa và Chu Mã hay không, lời này là có ý gì?”

Dư Thiên An cố gắng nhớ lại hành trình buổi trưa hôm ấy của bà, chính là phát hiện là không nhớ lại mà đứng dậy, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ lắc đầu.

Dư Thiên An báo cho Chiến Quốc Việt, bé Tùng: “Bà không dối gạt mấy đứa, bà dường như đã mất đi trí nhớ về lúc đó, bà nghĩ là do mình đang dùng một số thuốc kiềm chế tinh thần, nên nó chỉ phối bà làm những việc không nên làm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.