Bác Danh thở dài: “Cháu gái à, cháu đừng nhìn nữa. Bọn họ sẽ không đến đâu. Họ không muốn làm cho cháu buồn khi cháu nhìn thấy họ”
Lạc Thanh An đành chấp nhận và gật đầu.
Khi bước vào cửa soát vé, cô bé bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vô cùng lo lắng, giống như một con sư tử bị đánh thức từ giấc ngủ ngàn năm và đang phát ra tiếng gầm động trời.
“Thanh An”
Khi Lạc Thanh An quay lại thì lập tức thấy anh Diệp Phong đang cầm một cái áo khoác trêи tay, mặc một cái áo phông đơn giản và nhìn xung quanh để tìm kiếm cô bé.
Khi tầm mắt của Diệp Phong rốt cuộc cũng được như ý muốn mà tìm thấy Lạc Thanh An giữa một biển người thì cả người anh ta như bị một dòng điện đánh vào, chỉ biết đờ đẫn đứng im ở đó và nhìn Lạc Thanh An đang khóc nức nở.
“Thanh An à, em đừng khóc” Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong trở nên nhăn nhó vì khổ sở.
Nhưng mà ở một khoảng cách xa với tiếng nói ồn ào của con người tràn ngập trong sân bay như vậy thì Lạc Thanh An không thể nghe thấy được Diệp Phong đang nói cái gì.
Lần đầu tiên, Diệp Phong thật sự cảm nhận được sự đau khổ của Lạc Thanh An. Đây là nỗi đau mà anh ta gây ra cho cô bé.
Diệp Phong đột nhiên dùng sức tát chính mình một cái.
Lạc Thanh An vừa nói vừa khóc nức nở.
“Anh Diệp Phong à, em không trách anh, em không trách anh đâu.”
Dòng người đông đúc như biển cả.
Âm thanh của phát thanh viên trêи đài phát thanh nhắc nhở lên máy bay vang lên một lần nữa.
Khi Diệp Phong nhìn thấy Lạc Thanh An khóc một cách đau đớn đến tột cùng như vậy thì anh ta cảm thấy trái mình mình như bị dao cắt.
Anh ta đột nhiên nâng hai tay lên và làm vài động tác ở trước ngực mình. Đó là một ngôn ngữ dành cho người câm và điếc.
Khi Lạc Thanh An nhìn thấy ngôn ngữ ký hiệu của anh ta thì cô bé lại càng khóc nhiều hơn.
“Anh Diệp Phong, anh đang làm cái gì thế ạ?”
“Sao anh lại làm như vậy chứ?”
Nhưng ánh mắt của Diệp Phong vô cùng kiên định. Đây là anh ta đang hứa với Lạc Thanh An và cũng là lời hứa hẹn của hai người họ.
Anh ta nghĩ rằng có lẽ chỉ có cách này thì anh mới có thể xoa dịu nỗi đau đớn của Lạc Thanh An.
Bác Danh và ông nội nhìn thời gian trêи đồng hồ, sau đó liên tục thúc giục Lạc Thanh An. Họ nói: “Cháu gái à, đã đến giờ phải đi rồi”
Lạc Thanh An vẫy tay chào tạm biệt Diệp Phong. Sau đó cô bé quay người và bước từng bước rời đi.
Linh hồn của Diệp Phong giống như bị rút ra khỏi cơ thể, anh ta như người mất hồn mà cứ đứng im ở chỗ đó.
Diệp Phong không biết bản thân làm thế nào mà về đến nhà. Trêи đường đi, trong đầu anh ta đều hiện lên hình ảnh Lạc Thanh An đang khóc rất đau đớn như đứt gan đứt ruột. Hình ảnh đó cứ quấn lấy anh ta khiến cho sự lo lắng đối với Lạc Thanh An như một ngọn núi lớn đè lên trái tim anh ta vậy. Nó đè ép đến mức anh ta không thể thở được.
Lạc Thanh An đi rồi, và tình yêu của cô bé dành cho anh ta cũng đã rời đi.
Đồng thời, nó giống như cũng lấy đi niềm hạnh phúc của Diệp Phong.
Khi thấy Diệp Phong bước vào nhà, Tô Cẩm đi tới chào đón anh ta. Cô ta không kìm được sự hưng phấn mà hỏi: “Em nghe Quan Minh Vũ nói rằng Lạc Thanh An rời khỏi thủ đô rồi đúng không?”
Diệp Phong gật đầu với vẻ buồn bã.
“Cho nên chúng ta có thể tổ chức hôn lễ rồi đúng không?”
Trong đôi mắt Tô Cẩm lộ ra vẻ mong đợi.
Diệp Phong lắc đầu và nói xin lỗi.
“Tôi xin lỗi, Tô Cẩm, hôn lễ tạm thời không thể làm bây giờ”
Tô Cẩm kinh ngạc mà trợn to hai mắt. Cô ta kϊƈɦ động và đứng bật dậy: “Tại sao chứ?”
Diệp Phong nói: “Anh đã hứa với Thanh An rằng em ấy sẽ là người chủ trì cho hôn lễ của anh”
Tô Cẩm nói: “Cho nên nếu anh muốn hẹn hò hay kết hôn với bất cứ ai thì anh đều phải được cô ta cho phép. Điều đó có nghĩa như vậy đúng không?”