Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 705: Ông đây cũng ra được hết



Ánh mắt Quan Minh Vũ trở nên đỏ ngầu, sau đó bóng người anh ta như tia điện xet, chớp mắt đã chạy đến trước mặt Phong Mang.

Năm đấm của anh ta mạnh mẽ như hổ rình mồi, phàm là người tới gần Phong Mang đều sẽ bị bàn tay như vuốt chim ưng của anh †a cào cho nát bấy.

Có thể là yết hầu, là xương quai xanh, hoặc cũng có thể là xương cánh tay, chỉ cần nghe thấy tiếng xương gấy vang lên, là đã có thể nhìn thấy rất nhiều người ngã gục dưới chân anh ta rồi.

Tay thôi đã vậy, chân anh ta càng thêm lợi hại, tùy tiện quét một cái, hoặc đạp một cú vào cổ người khác thôi đã làm cho người ta ngã ngay xuống đất, sau đó ngay cả cơ hội nhảy nhót cũng không còn.

Một đòn giáng xuống như có sức mạnh ngàn cân, một khi đè lên chân người nào đó, sẽ làm cho người ta có cảm giác như bị núi cao đè xuống vực sâu.

Ông cụ nhà họ Chiến vừa tập tễnh bước ra đến nơi, lập tức nhìn thấy công phu quyền cước tàn nhãn kia. Đáy mắt ông cụ tràn ra một tia kinh ngạc, khẽ cảm thán: “Không hổ là người của Hàn Quân.”

Cuối cùng, Quan Minh Vũ đi tới cửa lớn, trong đội bảo vệ đứng ở đó có một tên đàn ông vô cùng vạm vỡ, tên đó đang lấy tư thế một người trấn giữ vạn người đứng canh giữ trước cửa lớn của toàn thành.

Quan Minh Vũ bất ngờ nhảy lên như một con sói, tư thế mau lẹ, hai tay anh ta đặt sau bả vai Lâm Miên, mượn đó làm điểm tựa, thân thể như một quả bom lao nhanh tới, hai chân theo quán tính tách ra, kẹp lấy cổ tên kia vặn mạnh một cái.

Chỉ thấy sau khi bị Quan Minh Vũ vặn một cú, tên kia xoay một vòng trên không trung, sau đó cơ thể bắt đầu chảy máu, ngã trên mặt đất không dậy nổi.

Quản gia của tòa thành Ái Nguyệt nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông như vậy, vội vàng chạy tới mở miệng ngăn cản: “Dừng tay, mau dừng tay. Quan Minh Vũ, khi tổng giám đốc nhà các cậu tỉnh táo, chưa bao giờ cho phép mấy cậu gây chuyện trong tòa thành Ái Nguyệt”

Quan Minh Vũ đánh giết đến mức đỏ cả mắt quát lên: “Tính mạng của tổng giám đốc nhà chúng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, thế mà các người còn dám to gan ngăn cản tôi cứu người. Đã vậy mấy người đừng có trách tôi không khách sáo nữa sao?”

Quản gia nói: “Mấy người có đánh, có giết cũng không thoát được đâu. Mấy người nhìn đi, đội bảo vệ của tòa thành Ái Nguyệt chúng tôi có gần nghìn người. Còn mấy cậu chỉ có ba người..”

Lâm Miên lập tức lên tiếng cắt ngang lời ông ta đang nói: “Bớt nói nhảm đi. Đừng có nói là chỉ có gần nghìn người, cho dù bên ông có mười nghìn người, ông đây cũng ra được hết”

Lâm Miên vừa dứt lời, lập tức tháo cà vạt xuống quấn quanh bàn tay. Sau đó một đấm vung lên, giáng thắng xuống cửa kính trước.

mặt, cửa kính bị đá cho vỡ vụn thành từng mảnh. Đám bảo vệ thấy vậy lập tức sợ đến mức phải lùi về sau Còn Phong Mang cũng vừa đi qua cửa kính, đang đứng ở trước cửa lớn.

Trận chiến ác liệt giữa hai bên xảy ra trong một thời gian dài. Cuối cùng kết cục là Phong Mang, Lâm Miên và Quan Minh Vũ thương tích khắp người vượt qua được đám bảo vệ kia, thành công đưa tổng giám đốc của mình đi.

Lúc ấy tình cảnh bên trong tòa thành Ái Nguyệt đã là máu chảy thành sông.

Mấy người Quan Minh Vũ nhanh chóng đưa tống giám đốc của mình đến bệnh viện Á Châu, bốn người cùng nhau tiến vào bệnh viện.

Biệt thự Ngọc Bích.

Chuyện ông cụ nhà họ Chiến và Chiến Hàn Quân phát sinh xung đột đã truyền ra ngoài, khiến chủ nhân của các chỉ phải kinh ngạc.

Trong đó Chiến Bá Kiên của chỉ thứ nhất là vui vẻ nhất: “Tổng giám đốc Á Châu, còn có.

trợ lý thông minh giàu năng lực, ngay cả Phong Mang và Lâm Miên cũng phải vào bệnh viện dưỡng thương. Giờ đây Á Châu không có người trấn giữ, tôi thấy nó sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Chiến Đình Lê của chỉ thứ hai cũng hùa theo ý nghĩ xấu xa của Chiến Bá Kiên bảo: “Anh cả, gần đây Hàn Quân bị chuyện của Nghiêm Linh Trang quấn lấy, chẳng có hơi đâu quản lý chuyện kinh doanh của công ty. Hay là anh nhân dịp này sấn tới, mạnh mẽ chèn ép Á Châu đi. Đợi đến khi Hàn Quân lấy lại tinh thần, Á Châu đã hết cách vực dậy. Như vậy, cái bánh gatô này sẽ bị chúng ta nhà họ Chiến độc chiếm”

Chiến Bá Kiên cười đến mức không rõ ý tứ.

Mặc cho hai chỉ kia tỏ ra sung sướng, chỉ thứ ba lại duy trì thái độ bình thản nhất: “Chiến Hàn Quân còn chưa có chết đâu, thế nên tôi khuyên anh sống an ổn một chút, chớ có động thủ trên đầu thái tuế. Miễn cho cuối cùng lại rơi vào tình cảnh liệt nửa người như tôi.”

Phòng bốn của Chiến Bá Nam lại càng không thèm đếm xỉa đến chuyện này.

Qua ngày hôm sau Chiến Bá Kiên mang theo hợp đồng thu mua tới Á Châu, người tiếp đón Chiến Bá Kiên là Diệp Phong.

Chiến Bá Kiên nhìn Diệp Phong, cười đến rạng rõ: “Á Châu hết người rồi hay sao mà lại phải để một luật sư ra đây tiếp đón thế này?”

Diệp Phong ngồi trên ghế trong văn phòng tổng giám đốc, cười híp mắt nhìn Chiến Bá Kiên: “Ông Kiên này, không biết hôm nay ông đến tìm tổng giám đốc của chúng tôi vì chuyện gì thế?”

“Nghe nói bên Á Châu của các cậu thiếu một số linh kiện quan trọng, không có những linh kiện này, mấy thứ sản phẩm thông minh của các cậu cũng khó mà sản xuất được. Vừa hay tập đoàn Chiến Thị của chúng tôi lại sản xuất những linh kiện đó, thế nên tôi mới đến đây bàn bạc chuyện làm ăn với các cậu, hai nhà chúng ta cùng hợp tác, cậu thấy thế nào?”

Chiến Bá Kiên nói rõ mục đích ông ta đến đây lần này.

Ánh mắt của Diệp Phong quét về phía hợp đồng trên tay ông ta hỏi: “Hợp đồng mua bán š? Có phải ông Kiên đây cảm thấy, Á Châu của chúng tôi không có những linh kiện này sẽ rơi vào tình cảnh nửa bước khó đi. Thế nên không bằng bán cho Chiến Thị, như vậy Chiến Thị sẽ năm giữ hoàn chỉnh quá trình sản xuất?”

Chiến Bá Kiên rất thưởng thức cách nghĩ của Diệp Phong, ông ta nhanh chóng tiếp lời “Không nghĩ tới một người tốt nghiệp chuyên ngành luật sư như cậu lại có thể am hiểu kiến thức kinh doanh đến thế”

Diệp Phong nghe ông ta nói vậy lập tức cười rộ lên bảo: “Cảm ơn ông Kiên đã có lời khen. Chẳng qua là, sao ông Kiên đây không giao toàn bộ những linh kiện kia qua cho Á Châu, như vậy Á Châu có thể tạo ra những sản phẩm thông minh vô cùng hoàn chỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.