Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 709: Tôi không cần đàn ông



Nghiêm Linh Trang cũng hỏi ngược lại anh ta: “Tại sao tôi phải sợ anh?”

Người đàn ông nhìn cô chăm chăm nói: “Nếu như tôi cho cô biết, thân phận của tôi rất đặc biệt. Đặc biết đến mức tôi có thể chỉ phối sự sống và cái chết của cô, thậm chí còn có thể bóp chết cô như bóp chết một con kiến hôi. Liệu cô có sợ hay không?”

Nghiêm Linh Trang duỗi cái tay khoẻ mạnh còn lại ra ra hiệu cho anh. Người đàn ông kia thấy vậy, lập tức run lên một cái, nghĩ thầm, thế mà người phụ nữ này còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến anh ta ư?

Thế nhưng nghĩ vậy thôi, anh ta vẫn đưa tay kéo cô lên.

Nghiêm Linh Trang khẽ nâng mí mắt lên nhìn anh ta, cô có một đôi mày sắc nét, đôi mắt rất đẹp, tựa như một bài thơ khiến người †a khó hiểu, nhưng vẫn làm họ cảm thấy say mê.

“Nếu như anh thật sự nắm giữ được siêu năng lực như vậy, thế thì bây giờ xem như tôi xin anh, hãy bóp chết tôi đi” Giọng nói của cô mang theo nỗi niềm thương cảm nồng đậm.

Ý cười bên môi người đàn ông kia lập tức cứng lại, chỉ trong phút chốc trong đầu anh ta đã nhớ tới tình cảnh cô quên mình lao vào đầu xe anh ta tám ngày trước.

“Tôi quên mất. Cô vốn muốn lao đầu vào chỗ chết mà”“

Nghiêm Linh Trang ngã xuống giường, không thèm để ý đến anh ta nữa Rõ ràng trong lòng người đàn ông cảm thấy rất đáng ghét những cô gái yếu đuối, không biết coi trọng mạng sống. Thế nhưng không biết tại sao, anh ta lại không có cách nào chán ghét Nghiêm Linh Trang cho được.

Anh ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao người phụ nữ này lại đặc biệt như vậy. Cô có thể chữa khỏi chứng thích sạch sẽ thái quá và chứng sợ máu của anh ta. Hơn nữa lúc cô đụng vào anh ta, thế mà anh ta lại không cảm thấy ghét sự đụng chạm ấy “Nói cho tôi nghe xem, cô tên gì?” Anh ta lên tiếng hỏi hỏi.

*Nghiêm Linh Trang” Cô trả lời “Được, hôm nào đó tôi sẽ qua nhà cô cầu hôn. Cô cứ chờ làm vợ tôi đi” Người đàn ông treo cái túi truyền dịch đang cầm trên tay sang giá treo áo bên cạnh, rồi xoay người rời đi.

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc nhìn anh ta thốt lên: “Anh điên à?”

Nghe vậy, người đàn ông xoay người lại hỏi: “Tôi cưới cô làm vợ, cô không vui sao?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Tại sao tôi phải lấy anh?”

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, tự nói ra lý do của bản thân: “Tôi cứu cô, cô lấy thân báo đáp. Vừa hay, tôi cũng chẳng ghét cô.”

Nghiêm Linh Trang đột nhiên quay sang ho “khụ” một tiếng bảo: “Cái này không gọi là tình yêu được. Tình yêu chân chính phải là tôi yêu anh, nên sẽ vì anh mà làm mọi thứ. Tôi sống sót là vì có anh trên đời này. Tôi phấn đấu làm mọi thứ vì anh. Anh hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc”

Người đàn ông tựa như nghe được lời nói mơ giữa ban ngày, anh ta bảo: “Thật nực cười, sống vì người khác á”

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh cảm thấy buồn cười, là vì anh vẫn chưa gặp được người phụ nữ khiến anh điên cuồng mà thôi”

Người đàn ông khẽ nhíu mày: “Trong dòng tộc của chúng tôi có rất nhiều bệnh di truyền, có chứng sạch sẽ thái quá, có bệnh sợ máu nữa, thế nên bẩm sinh tôi đã có tâm lý chống cự đối với những người phụ nữ xa lạ. Còn cô lại chính là người phụ nữ duy nhất mà tôi không cảm thấy ghét từ khi tôi lớn lên đến giờ.

Có thể gặp được một người phụ nữ không làm mình cảm thấy buồn nôn như vậy chính là một điều may mắn. Thế nên cô có đừng có hy vọng vào chuyện tôi có thể gặp được một người đàn bà khác mà bỏ qua cho cô”

Nghiêm Linh Trang thoáng ngừng lại một chút rồi cảm thán: “Hoá ra người mắc chứng sạch sẽ thái quá lại khổ đến mức ấy cơ à?”

Gia đình cô tạo ra nhiều người thích sạch sẽ như thế, phải làm thế nào mới ổn đây?

“Thế nên, tôi sẽ lấy cô.’ Người đàn ông dứt khoát nói Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi đã kết hôn rồi”

Người đàn ông hơi kinh ngạc, anh ta nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô, đáy mắt hiện lên một tia không hài lòng.

Vậy mà anh ta lại tới chậm một bước, cô đã thành người của người khác rồi sao?

*Tôi không ngại”

“Tôi còn có ba đứa con nữa cơ.’ Nghiêm Linh Trang nói.

Người đàn ông cau mày nghĩ, vất vả khốn khổ lãm anh ta mới gặp được một người phụ nữ làm mình không cảm thấy buồn nôn, thế nhưng điều kiện của cô không tốt lắm thì phải.

“Tôi không ngại”

Thân thể của Nghiêm Linh Trang hơi run.

Điều kiện của người đàn ông này khá tốt.

Cứ nhìn cách ăn mặc của anh ta thì thấy, chắc chắn anh ta là một người đàn ông có rất nhiều tiền. Giơ tay nhấc chân còn lộ ra sự kiêu ngạo, †ao nhã. Tuy rằng ăn nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn lộ ra chút vương giả trời sinh.

Một người đàn ông như vậy, tất nhiên thân phận sẽ vô cùng cao quý. Người như thế muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà không có, tại sao lại rước một người phụ nữ gặp được trên đường như cô về làm vợ?

Vậy cũng quá tùy tiện rồi?

*Tôi ngại” Nghiêm Linh Trang nói, ánh sáng trong mắt cô có chút mờ mịt, tựa ngân hà rơi xuống vực sâu tăm tối.

“Tôi không cần đàn ông” Cô lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.