Trong lúc Nghiêm Linh Trang chờ thang máy thì Bạch Hiểu Phong đi đến.
Giọng điệu của Nghiêm Linh Trang gượng gạo nói: “Anh và Chiến Bá Kiên nối giáo cho giặc, có từng nghĩ đến mai này ngài Quân vùng dậy lần nữa thì Bạch thị các người bội bạc sẽ phải trả giá như thế nào không?”
Bạch Hiểu Phong cười nói: “Cô Nghiêm, chuyện làm ăn cũng như trên chiến trường, anh không chết thì là tôi mất. Nhiều năm qua Á Châu độc chiếm thị trường như vậy, khiến cho những công ty khác chỉ có thể sống sót trong cái khe hẹp. Anh ta nên sớm đoán được ngày này sẽ đến. Hơn nữa tôi cho rằng, Á Châu, cũng giống như chân của anh ta vậy, không thể đứng lên nổi nữa đâu”
Nghiêm Linh Trang nhìn sang gương mặt nho nhã ấm áp kia của Bạch Hiểu Phong, đột nhiên cười khẽ: “Bạch Hiểu Phong, vậy mà tôi lại nghe nói. Anh có thể đứng vững gót chân ở Bạch thị, ít nhiều gì cũng nhờ có ngài Quân giúp anh đả kích Bạch Thư Hoàng. Vậy mà anh báo đáp ngài ấy như vậy sao?”
Bạch Hiểu Phong nói: “Ngày đó anh ta giúp tôi, cũng đã đưa ra một điều kiện vô cùng khắc nghiệt vô tình. Chính là bảo tôi rời xa cô, đồng thời nhanh chóng kết hôn. Hôm nay tôi giúp anh ta, tất nhiên cũng có kèm theo điều kiện. Hợp đồng là do tôi tranh thủ giúp anh ta, mặc dù bây giờ Bạch thị làm trái với quy ước, nhưng mà Á Châu vẫn có thể nhận được phí bồi thường vi phạm hợp đồng hậu hĩnh. Tôi và anh ta không ai nợ ai nữa”
‘Sắc mặt của Nghiêm Linh Trang hơi u ám, có thể nói ngày trước Chiến Hàn Quân cưng chiều cô có thừa. Nhưng hôm nay thì sao, bọn họ từ từ từng bước đi đến tình trạng không bằng cả người xa lạ Nghiêm Linh Trang nặn ra một nụ cười rạng rỡ với anh ta: “Nếu như anh đã quyết định rồi thì tốt. Tôi ủng hộ anh. Nhưng mà, đã từng là bạn tốt, tôi xin khuyên anh một câu: Trèo càng cao thì té càng đau”
Nụ cười ấm áp của Bạch Hiểu Phong đông lại trên mặt.
‘Vậy mà Nghiêm Linh Trang có thể nhìn thấu dã tâm của anh ta sao?
Thang máy đến, Nghiêm Linh Trang nhấn giữ thang máy, cuối cùng nói một câu với Bạch Hiếu Phong: “Anh ngụy trang rất tốt, thiếu chút nữa tôi cũng bị anh lừa rồi”
Nói xong cũng cất bước đi vào trong thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Bạch Hiểu Phong nhìn cửa thang máy đã đóng chặt đến ngẩn người.
Là do anh ta ngụy trang không tốt sao, hay là do Nghiêm Linh Trang quá thông minh?
Lúc Nghiêm Linh Trang đi ra khỏi tòa cao ốc, nhìn thoáng qua Rolls Royce đang đậu ở cổng của Bạch thị một chút.
Chiến Hàn Quân vẫn chưa rời đi sao?
Cô chỉ thản nhiên đảo mắt nhìn qua Rolls Royce rồi đi về phía chiếc BMW ở đăng sau Rolls Royce.
Xuyên qua cửa sổ xe Chiến Hàn Quân nhìn thấy Nghiêm Linh Trang hoàn toàn không để ý đến anh, trong lòng đè nén một chút uất ức Những ngày vừa qua cô bị mất tích, anh lo lắng sợ hãi vì cô. Cuối cùng chờ đợi cô trở về, không ngờ đến lại là kết cuộc như vậy.
Cô lạnh lùng với anh đến mức này.
Sau khi chiếc BMW được lái đi, Rolls Royce cũng lập tức đi theo.
Xe chạy xuyên thẳng qua đường phố phồn hoa của thủ đô, Nghiêm Linh Trang nhìn qua Rolls Royce vẫn luôn bám theo ở phía sau, trái tim lạnh giá bị hòa tan một chút.
Nhưng mà Nghiêm Linh Trang nhanh chóng ý thức được bản thân thật sự chưa từng có nguyên tắc nào với anh. Anh đối xử tệ với cô, cô phải rời khỏi anh. Anh nịnh nọt cô, cô lại la liếm đâm đầu vào.
Cô lòng dạ sắt đá, không có dừng xe.
Rolls Royce đuổi theo một đường, Chiến Hàn Quân biết cô bị ám ảnh tâm lý khi điều khiển xe. Sợ cô lái xe bị phân tâm nên đành phải thay đổi kế hoạch.
Anh gọi điện thoại cho cô, Nghiêm Linh Trang nhìn qua số điện thoại quen thuộc kia đang gọi đến, do dự có nên bắt máy hay không.
Chiến Hàn Quân cầm điện thoại di động, nhìn sang xe BMW ở trước mặt, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Tiếng chuông kéo dài không thôi Nghiêm Linh Trang bị quấy rây bất đắc dĩ cầm điện thoại di động lên.
“Dừng xe” Chiến Hàn Quân lạnh giọng ra lệnh.
Giọng nói của Nghiêm Linh Trang xen lẫn một chút vô tình nguội lạnh, chế giễu nói: “Ngài Quân, tôi muốn hỏi là bây giờ ngài lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân với tôi vậy?”
Chiến Hàn Quân bị cô làm cho nghẹn, á khẩu không thể trả lời được.
Một lúc lâu sau, Chiến Hàn Quân trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi”
Nghiêm Linh Trang trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng, giọng điệu lại trở nên cực kỳ lạnh nhạt: “Ngài Quân, giữa chúng ta không có gì để nói cả”