Nghiêm Linh Trang bắt đầu cười nhạo: “Tôi không có tức giận với anh. Có thể là anh không biết, ngày đó sau khi tôi rời khỏi vườn hoa Nhật Lịch, tôi nhất thời hồ đồ nên làm chuyện khờ dại. Tôi bị xe đụng, may là chủ xe đã cứu tôi. Sau khi tôi tỉnh lại đã thề, tôi đã cho anh mạng của mình, tôi cũng không còn nợ anh nữa. Từ nay về sau tôi muốn sống vì bản thân mình. Ngài Quân, tôi cũng hi vọng anh buông tha cho tôi”
Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân lặng yên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Thì ra ngày đó anh đã tổn thương cô sâu như vậy? Còn khiến cô nảy sinh suy nghĩ coi thường mạng sống của bản thân?
Từng chữ của Nghiêm Linh Trang như đâm thẳng vào tim gan: “Đã nhiều năm như vậy rồi tôi đều sống vì anh. Bây giỡ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi mới phát hiện mình có lỗi với bản thân. Sau này tôi sẽ chỉ sống vì bản thân tôi”
“Cho nên em muốn đá anh ra khỏi thế giới của em sao? Là ý như vậy đúng không?”
Giọng nói của Chiến Hàn Quân rét lạnh.
Hơn nửa ngày Nghiêm Linh Trang cũng không nói gì.
“Đúng vậy” Một lát sau cô mới lạch cạch trả lời.
Chiến Hàn Quân đau khổ nhắm mắt lại, giờ phút này, trong não nhanh chóng xoay chuyển, anh nên làm như thế nào để đánh thức trái tim băng giá tuyệt vọng của cô đây.
Nhưng ngay đúng vào lúc này lại xảy ra một màn chấn động lòng người Một viên đạn xuyên qua cửa sổ xe Rolls Royce, trực tiếp bản về phía của Chiến Hàn Quân.
“Cẩn thận” Cả người của Phong Mang nhanh chóng che chở.
Viên đạn sượt qua cánh tay của Phong Mang, lướt qua gương mặt của Chiến Hàn Quân, bay về phía cửa sổ xe ở đẳng sau.
Sắc mặt của Chiến Hàn Quân khiếp sợ, điện thoại rơi xuống dưới sàn xe.
Xe Rolls Royce của anh được lắp đặt loại kính chống đạn tốt nhất.
Uy lực của viên đạn này vượt qua sức tưởng tượng của anh.
Linh Trang chờ nửa ngày cũng không thấy anh trả lời lại thì cúp điện thoại. BMW quẹo một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Chiến Hàn Quân.
Máu tươi chảy ròng ròng từ cánh tay của Phong Mang, nhưng lại chịu đựng sự đau đớn, khởi động Rolls Royce, lái về phía bệnh viện Á Châu.
Qua một lúc lâu sau Chiến Hàn Quân vẫn chưa hoàn hồn lại.
Trong đầu lại nhớ đến câu nói kia của ông cụ Nghiêm: “Nhà họ Chiến của các người đã phạm sai lâm lớn, nếu như bí mật này bị người đời biết được thì nhà họ Chiến các người khó thoát khỏi kiếp nạn. E là ngay cả con chó con mèo của nhà họ Chiến các người cũng không thể thoát khỏi kết cuộc máu me đầm đìa.”
Đột nhiên anh bỏ đi kế hoạch làm hòa với Linh Trang.
Sau khi Quan Minh Vũ, Lâm Miên và Diệp Phong nghe được tin tổng giám đốc xảy ra chuyện thì vội vàng chạy đến bệnh viện.
Chiến Hàn Quân đang ngồi trên xe lăn, giơ viên đạn trong tay lên. Nghiên cứu cẩn thận.
Quan Minh Vũ hoảng sợ không thô ao kính chống đạn của Rolls Royce lại không thể ngăn được viên đạn nhỏ như vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân ném viên đạn qua cho.
Quan Minh Vũ rồi nói: “Viên đạn này cũng không phải là do công nghiệp quân sự tạo ra.
E là đến từ tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới”
Lâm Miên cảm thấy không thể tin được: “Nhưng mà chúng ta là người làm ăn đàng hoàng, chưa từng trêu chọc đến tổ chức sát thủ trên giang hồ”
“Tổng giám đốc, ngài nói có khi nào sát thủ này đến từ ‘Điệp Vệ Doanh’ của ông cụ không?”
Quan Minh Vũ bất an lo lắng nói: “Lần trước chúng ta đại náo tòa thành Ái Nguyệt của ông cụ, cũng không biết có phải vì vậy mà đắc tội với ông ấy không, cho nên ông cụ mới nảy sinh lòng dạ độc ác muốn trừ khử ngài”
Chiến Hàn Quân tập trung chìm sâu vào trong dòng suy nghĩ nặng nề.
Ông cụ là người làm ăn, mặc dù người làm ăn khó tránh khỏi lúc bị xã hội đen vơ vét, nhưng mà dựa vào địa vị của ông cụ, hoàn toàn có thể nói là được luật pháp bảo vệ.
Nhưng mà ông cụ lại đi thành lập “Thiên Nhân Điệp Vệ Doanh”. Trong đó đều là những thủ hạ tinh anh được lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước.
Trước kia Chiến Hàn Quân cảm thấy ông cụ bỏ ra nhiều tiền nuôi đám người đó có chút uống công vô ích, bây giờ xem ra chỉ sợ là ông cụ phòng ngừa chu đáo thôi.
Anh chỉ muốn ngăn lại chuyện mà ông cụ Nghiêm nói ngày hôm đó..Máu nhuộm nhà họ Chiến!
Chiến Hàn Quân lắc đầu nói: “Nhà họ Chiến còn chưa lớn mạnh đến mức tham gia vào chế tạo công nghiệp quân sự như vậy đâu”