Con ngươi Chiến Hàn Quân mở to nhìn cô, con ngươi xinh đẹp của Tranh Linh, hiện ra tính lương thiện và thuần khiết.
“Sao vậy, em vừa mới nói lời ít lời nhãn tâm tuyệt tình… chẳng lẽ là hành động bất đắc đĩ sao?” Anh hỏi lại.
Ánh mắt của Nghiêm Linh Trang lập lòe: “Đương nhiên là sự thật”
Cô bị sợ hãi với thương thế của anh, giống như biến thành một con ốc sên vậy. Thật vất vả dũng cảm thò đầu ra, lại gặp vật trở ngại mà rụt lại vỏ.
Cô sợ tấm lòng của mình bị nhìn thấy rõ ràng, sau này cô sẽ bị anh vô tình cười nhạo.
Chiến Hàn Quân nghe mấy lời thốn thức này, lại thở dài.
Không thể nói với cô biết tâm ý thật sự của anh được, chỉ có thể tìm đề tài mà lảng tránh.
“Gần đây anh còn bận rộn hơn trước, không có thời gian chăm sóc ba đứa nhỏ. Em có thời gian rảnh, thì xếp lịch ngày nào đó đi dạo vườn hoa Nhật Lịch cùng bọn chúng đi Nghiêm Linh Trang cúi thấp đầu mình, thì anh muốn nhờ cô chăm sóc ba bánh bao nhỏ kia.
Đó vốn là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô mà.
“Ngài Chỉ: của tôi?” Cô cố chấp lại quật cường, hi vọng anh sao không trả lời câu hỏi có thể nhận được đáp án của anh.
Chiến Hàn Quân nhếch khóe môi mình, trong đầu lại nhớ đến lời cảnh cáo của bà nội, lại nhớ đến viên đạn xuyên qua xe Rolls-Royce kia, anh mới chuyển lời khác, giọng trở nên lạnh cong như băng đá “Đừng ép anh chà đạp tôn nghiêm của em”
Lòng Nghiêm Linh Trang lạnh như băng.
Cô đứng dậy thân hình gầy yếu run rẩy, cố nén nước mắt muốn lăn xuống, tinh tế nói: “Ngài chiến, tôi sẽ xếp lịch rảnh đế quay về hoa viên.
Ngày mai, tôi sẽ đến hoa viên chăm sóc bọn Chiến Hàn Quân giật mình, chỉ bất đắc dĩ gật đầu.
Nghiêm Mặc Hàn đã kết thúc hội nghị, đến tìm Trang Linh.
Nhìn Diệp Phong đứng ở trước cửa, trong cơn tức giận, Nghiêm Mặc Hàn nói.
“Chiến Hàn Quân lại đến à?” Anh hai ba bước vượt qua.
Diệp Phong đưa tay cánh tay lên, ngăn lại “Cậu Nghiêm, tổng giám đóc của tôi đang có chuyện quan trọng muốn nói với cô Nghiêm. Cậu không thể vào”
Nghiêm Mặc Hàn cao giọng quát: “Chiến Hàn Quân, cậu hại em gái tôi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, cậu còn muốn thế nào nữa? Nếu không cho em gái tôi một tương lai tươi sáng, thì để con bé cách xa cậu càng xa càng tốt đi.”
Chiếu Hàn Quân nghe được lời nói của Nghiêm Mặc Hàn mà bất ngờ, con ngươi sâu thẩm thâm ý nhìn về Nghiêm Trang Linh.
Thì ra cô bé này bên ngoài quyết liệt với anh, nhưng lại lén vì anh mà tự dày vò mình.
Chiến Hàn Quân thật sự là buồn vui lẫn lộn.
Sắc mặt Nghiêm Trang Linh có chút khó chịu, bản thân cố gắng đeo lên chiếc mặt nạ thế mà Nghiêm Mặc Hàn lại tháo xuống, Nghiêm Trang Linh ra ngoài, kéo cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn giống như sư tử đang nổi điên, đánh cho anh mấy cái.
“Anh lại rống cái gì bậy bạ thế? Anh câm miệng cho em”
Diệp Phong buồn cười. Mắt lén nhìn sang Tổng giám đốc, phát hiện sắc mặt của tổng giám đốc cũng trở nên tươi đẹp hơn. Mặt mày anh nhuộm cười, gương mặt tuấn tú suất phàm, đôi mắt còn sáng chói hơn.
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn trượt ra ngoài, đưa cho Diệp Phong một ánh mắt, thái độ của Diệp Phong mang theo ý sống chết mặc bây, tranh thủ ngăn cản: “Hai người có chuyện thì cứ nói đi. Anh em lớn rồi không thể nói chuyện tốt một chút được sao, vì sao lại muốn đánh nhau nữa chứ?”
Nghiêm Mặc Hàn không biết mình tại sao vô duyên vô cớ lại bị một trận đánh. Lòng nén giận: “Nghiêm Linh Trang, em thất tình sao lại phát tiết lên người anh? Nếu em có gan thì sao không tìm người đàn ông bỏ em mà phát tiết đi?”
Sau đó, miệng đặt biệt nói câu đã lâu không bị ăn đòn: “Hiện tại chân của cậu ta cũng tàn rồi. Chắc chắn không đánh lại em được. Em muốn oán, muốn giận thì giờ có thể báo thù rồi đấy”
Mặt của Diệp Phong đen lại, Nghiêm Mặc Hàn dám bất kính với tổng giám đốc?
Vì vậy Diệp Phong đang khuyên can thành đuổi bắt Nghiêm Mặc Hàn đang cố gắng trốn đông tốn tây, biểu hiện anh ta là khuyên can, nhưng thật ra là cố ý muốn giữ Nghiêm Tranh không để cho anh ta thoát thân được.
Một quyền của Nghiêm Linh Trang rơi xuống trên người của Nghiêm Mặc Hàn.
“Cho anh nói lung tung này, cho anh nói lung tung”
Nghiêm Mặc Hàn lại bắt đầu thở hổn hến trách móc: “Diệp Phong, anh thả tôi ra, anh ôm.