Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 737: Mặt than di truyền



Nghiêm Linh Trang với Nghiêm Mặc Hàn đi vào vườn hoa Nhật Lịch, nhìn trong vườn hoa cách mười bước có một người vệ sĩ, đồng tử của Tranh Linh cũng tràn ra kinh hãi cực lớn.

Cô biết Chiến Hàn Quân lâu như thế. Chưa bao giờ thấy anh ta lại khẩn trưởng phòng vệ như hôm nay.

Chiến Quốc Việt giúp Chiến Hàn Quân đi tới. Nhóc nhìn thấy mẹ, khuôn mặt đẹp trai cũng có vui vẻ, lại bao phủ um tùm hàn khí.

Nghiêm Mặc Hàn vốn muốn ôm Chiến Túc một cái, dù sao anh cũng lần đầu dùng thân phận cậu gặp bọn nhỏ.

Nhưng nhìn toàn thân Chiến Quốc Việt tỏa ra băng hàn, Nghiêm Mặc Hàn lại do dự.

“Quốc Việt, gọi mẹ đi” Chiến Hàn Quân lạnh giọng, nhắc nhở, Chiến Quốc Việt cảm xúc sa sút, thấp giọng nói lớn: “Mẹ”

Nghiêm Linh Trang thân mật xoa đầu Chiến Quốc Việt, ôn nhu hỏi: “Em trai, và em gái con đâu?”

“Vẫn còn ngủ nướng” Chiến Quốc Việt nói.

Nghiêm Linh Trang liếc mắt nhìn lầu hai, đáy mắt vui vẻ dạt dào, sải bước đi lên lầu hai mà chạy: “Em đi gọi bọn nó.”

Nghiêm Mặc Hàn vừa nhìn qua Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt, biết cơ thể mặt than, núi băng này không dễ dàng thân thiết, toàn thân cũng không tự nhiên.

“Cha con các người. Có thể đừng bày cái bản mặt than đó nhìn tôi được không. Giống như tôi cho các người vay nặng lãi, nhưng các người không trả lại được vậy đấy!” Nghiêm Mặc Hàn phàn nàn.

Chiến Hàn Quân nói: “Sao anh lại tới đây?”

Từ ngày hôm qua, sau khi Nghiêm Hàn Mặc mở miệng lộ ra tin tức cho anh biết, Chiến Hàn Quân đương nhiên không thể chán ghét Nghiêm Mặc Hàn không giữ mồm giữ miệng được.

“Em gái sợ sau khi nhìn thấy anh..” Anh chợt nhớ đến lời của Tranh Linh căn dặn, Nghiêm Mặc Hàn nói đến một nửa lại ngậm miệng.

Che miệng lại, sợ mình lại lỡ mồm.

Chiến Hàn Quân lại tà ác dẫn dụ: “Sau khi nhìn thấy tôi sẽ thế nào?”

Nghiêm Mặc Hàn đã trải qua giáo huấn ngày hôm qua, nghĩ đến việc ném toàn bộ mặt mũi của em gái ngày hôm qua “Bé Linh nhà tôi có bạn trai rồi, tự nhiên không thể một mình gặp cậu nữa. Côn bé tránh không được dị nghi. Nếu không, em rể của tôi cũng mất hứng”

Sắc mặt của Chiến Hàn Quân càng khó coi.

Chiến Quốc Việt tức giận: “Mẹ có bạn trai rồi sao?”

Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Còn đẹp trai hơn cha cháu, có nhiều tiền hơn cha cháu, quan trọng nhất là, đối tốt với mẹ cháu hơn cha cháu. Không giống như cha cháu, kết hôn hai lần với mẹ cháu, rồi đến bóng dáng ở hôn lễ cũng không thấy đâu.”

Chiến Quốc Việt hung dữ trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn ngẩn ngơ.

Ánh mắt của Chiến Quốc Việt sao đáng sợ như thế?

Đứa nhỏ này sao lại di truyền khuyết điểm của cha nó, làm người ta sợ hãi chứ. Vì sao lại không di truyền đáng yêu của bé Linh chứ?

Thật đáng tiếc.

“Mắt anh bị mù à. Trên đời này, không có ai đối xử tốt với mẹ hơn cha đâu” Chiếu Quốc Việt lạnh như băng đáp lại.

“Quốc Việt” Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân đưa cho nhóc.

Chiến Quốc Việt đừng nói ra.

Nghiêm Mặc Hàn bị nghẹn lời nửa ngày không nói được lời nào.

Nghiêm Linh Trang cũng đi lên lầu hai, vốn đã vào gian phòng bảo bối Thanh An.

Thật ra cô không tin rằng, vì sau khi khôi phục thân phận Nghiêm Trang Linh, bảo bối Thanh Tùng và bảo bối Thanh An đều cho rằng cô là tình địch của mẹ. Còn ngập tràn ác ý với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.