Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 814: Dư nhân đến



Thôi Như An lúng túng, cười rộ lên: “Cháu không phải không biết thím Hiểu Như bị thương sao, không tiện để làm việc”

Thanh An bất mãn kêu lên: “Nói đi nói lại, vậy mọi người muốn ăn không của mẹ cháu đúng không? Nhưng cháu có thể nhắc nhở bà, mẹ cháu nấu đồ ăn rất đắt, cho dù bố cháu ăn một chiếc bánh bao của mẹ, cũng phải trả mười ngàn chỉ vàng cho mẹ.”

Thanh An vẫn nhớ như in câu chuyện “Một bát cơm, trả ngàn chỉ vàng” của bố và mẹ.

Thôi Như An sợ hãi suýt ngồi trên mặt đất: “Mười nghìn chỉ vàng?”

Sao cô ta có thể vui khi để chỉ trả cho một bữa ăn đắt tiền như vậy?

Ổn định lại tinh thần, Thôi Như An nói: “Cháu đang nói nhảm nhí. Làm sao bố ch; có thể trả tiền cho món ăn mà mẹ cháu nấu hả?”

Ngay khi Thanh An đang định kể cho Thôi Như An nghe câu chuyện “Bữa cơm ân nghĩa” thì Bé Tùng đã trực tiếp xen vào, nói “Bố nói, mẹ là bảo bối của bố, tất cả số từ bố kiếm được đều thuộc về mẹ. Mẹ nấu ăn cho người có địa vị thấp như vậy, đó là bởi vì trong mắt mẹ, niềm tin quan trọng hơn tiền bạc. Mà bà Như An lại vi phạm nội quy, muốn ăn đồ ăn miễn phí của mẹ. Bà ăn được nổi không?

Thôi Như An nuốt nước bọt, không nghĩ mấy đứa trẻ này không dễ chọc như vậy?

Nghiêm Chính thầm nghĩ, bọn trẻ đều để lộ ra sự sủng ái đặc biệt của Chiến Hàn Quân dành cho Linh Trang, xem ra sự cảnh giác của ông cụ đối với cậu ta thật là một lời cảnh tỉnh.

Chiến Hàn Quân và Linh Trang này sợ là vương vấn không dứt được, phải phá vỡ mối quan hệ không thể đứt đoạn này của bọn nó.

Đợi Linh Trang ra khỏi phòng bếp, Thanh An đưa cho mẹ quả cam đã bóc sẵn: “Mẹ, mẹ ăn trái cây”

Linh Trang cười nhận lấy, đút đầy trong miệng, rất hài lòng: “Thanh An thật ngoan”

Được mẹ khen, Thanh An liền mỉm cười ngọt ngào.

Nhưng nghĩ đến Thôi Như An đang ăn đồ ăn miễn phí, Thanh An sắc mặt tối sầm lại, nói: “Mẹ ơi, bà Như An muốn ăn đồ miễn phí hả?”

Ánh mắt Nghiêm Linh Trang sắc bén nhìn về phía Thôi Như An.

Thôi Như An bỗng nhiên chột dạ, quay đầu nhìn Nghiêm Chính, hi vọng Nghiêm Chính có thể nói đỡ cho cô ta Nhưng Nghiêm Chính lại nói: “Làm đi Linh Trang có thể làm được, thì em cũng có thể làm được”

Thôi Như An rất tức giận, hai tay đặt dưới bàn trà xiết chặt lại: “Dù sao thì em cũng là bề trên, làm sao có thể ngang hàng với nó làm việc nhà?”

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng còi xe chói tai, hồi lâu không dứt.

“Ai vậy?” Thôi Như An kinh ngạc hỏi Những người trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, như muốn không muốn dính dáng đến vị khách này.

Bà Nghiêm nói với Linh Trang: “Linh Trang, con đi xem, rốt cuộc ai đến vậy?”

Nghiêm Linh Trang đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Dư Nhân mặc một bộ đồ màu trắng xa xỉ, trên miệng ngậm một bông hoa hồng, tùy ý dựa vào cửa xe, đầy ý cười nhìn Nghiêm Linh Trang.

“Linh Trang” Nhìn thấy cô, giọng anh ta trở nên vui vẻ.

Ngày hôm đó, khi cô rời khỏi biệt thự trên núi, bị thương không nhẹ, không ngờ cô có thể thoải mái đi lại trong thời gian ngắn như vậy, xem ra Chiến Hàn Quân vẫn rất quan tâm đến việc chữa trị cho cô.

Nghiêm Linh Trang đứng trước cánh cổng chạm khắc, vẻ mặt không kiên nhãn nhưng không có mở cổng, nói: “Anh đến làm gì?

Dư Nhân nghiêm túc lại, giải thích: “Linh Trang, xin lỗi, ngày đó là anh hồ đồ, Hôm nay anh đặc biệt tới đây để xin lỗi em”

Nghiêm Linh Trang nghiêm nghị nói: “Xin lỗi thì có ích gì? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi”

Vì Dư Nhân làm loạn như vậy, khiến cô hoàn toàn hiểu rõ tấm lòng của Chiến Hàn Quân dành cho cô. Cũng chính vì sự hồ đồ của Dư Nhân lần này mà cô và Chiến Hàn Quân, người đàn ông mà cô dây dưa bấy lâu nay, hoàn toàn chấm dứt.

Dư Nhân hiển nhiên hiểu sai ý của Nghiêm Linh Trang, đột nhiên gân xanh nổi lên, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì? Tên khốn Chiến Hàn Quân bắt nạt em?”

Nghiêm Linh Trang buồn bã, khẽ lẩm bẩm: “Nếu anh ấy thực sự muốn bắt nạt tôi, tôi cũng sẽ không đến mức sống không bằng chết”

Dư Nhân nghe giọng nói của cô, vẻ mặt đau lòng, nói: “Em thà rằng anh ta bắt nạt em, còn hơn anh bắt nạt em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.