Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 815: Trả sính lễ cho người ta đi



Anh ta chỉ biết, khi Chiến Hàn Quân chạy đến biệt thự trên núi cứu người, còn mang theo một người, can đảm vô cùng. Hơn nữa anh còn ngồi trên xe lăn, nhưng lại đánh bọn người kia đến nỗi cực kỳ thảm hại. Cuối cùng còn thành công đưa Linh Trang đi.

Một người đàn ông song toàn như vậy cực kỳ thu hút phụ nữ. Tất nhiên Linh Trang sẽ bị chết mê bởi phong thái kiêu ngạo của anh Nhưng tất cả những gì cô ấy thấy ngày hôm đó chỉ là giả dối!

Nếu anh ta ra tay thật, thì người của Chiến Hàn Quân sẽ xông vào điện Diêm Vương, đảm bảo là có đến mà không có đi.

Tuy nhiên, trước khi anh và Linh Trang đính hôn, theo quy định của gia đình, anh không thể tùy tiện tiết lộ danh tính của mình Đó là lý do tại sao Linh Trang sẽ khinh thường anh.

“Nghiêm Linh Trang, em không thể nhìn vẻ bề ngoài như vậy được. Ngoại trừ việc Chiến Hàn Quân so với anh có khí chất hơn một chút, tài năng cũng hơn anh một một chút, thì mặt khác cũng không bằng anh…”

Ánh mắt chán ghét của Linh Trang nhìn anh ta vẫn còn đang lưu luyến.

Dư Nhân nhận ra rằng anh ta đã thành công trong việc nâng cao hình tượng chói lọi của Chiến Hàn Quân, nhanh chóng sửa cách diễn đạt: “Nhưng anh ta giống như tảng băng như vậy, khuôn mặt giống như được tiêm botox vậy. Anh luôn nghỉ ngờ rằng khuôn mặt của anh ta bị tê liệt. Em sống cùng người đàn ông như vậy, hứng thú lắm sao?”

Trong đầu Nghiêm Linh Trang không thể không nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Chiến Hàn Quân. Gần đây, anh luôn bày vẻ mặt này mỗi khi nhìn thấy cô. Khiến người †a sợ hãi.

Nhưng cô biết rằng anh không phải là khuôn mặt này khi đối xử với người mình yêu.

Thật giống như hàng ngàn băng tuyết đang tan chảy bởi ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nụ cười thì giống như hương thơm hoa hoa đào, lãng mạn như hoa rừng.

Cái chết ngọt ngào không trả giá bãng sự sống.

Dư Nhân nhìn Nghiêm Linh Trang rơi vào ký ức, rồi cô tự nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trong lòng chợt có cảm giác ghen tị, đưa tay nhéo mạnh vào mặt cô.

“Này, em có thể đừng mê anh ta được không?”

Nghiêm Linh Trang hất tay anh ta, lắng lặng quay đi.

Dư Nhân nhìn cánh cửa sắt đang đóng chặt, dùng tay gõ vào cửa sắt, hét lớn: “Nghiêm Linh Trang, mau mở cửa cho anh.

Em đối đãi với khách như vậy sao?”

Nghiêm Chính cùng mấy người đi ra ngoài, nhìn thấy Nghiêm Trang Linh đang nhốt Dư Nhân ở ngoài, liền khiển trách: “Linh Trang, làm sao có thể nhốt khác ở ngoài hả?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Con không quen anh ta”

Dư Nhân hướng về phía Nghiêm Chính, gọi to: “Bố vợ, nhà họ Nghiêm đã chấp nhận sính lễ, giờ chúng ta là người một nhà. Làm sao lại nhốt người nhà ở ngoài chứ? Bố nói xem có đúng không. ?”

Nghiêm Linh Trang giơ nảm đấm lên đe dọa anh ta: “Dư Nhân, anh còn dám nói bậy nữa, có tin tôi đánh anh hay không?”

Thôi Như An nghĩ thâm: Nếu Chiến Hàn Quân biết Nghiêm Linh Trang đang quyến rũ người đàn ông khác, anh ta chắc chắn sẽ không còn hứng thú với một người phụ nữ lẳng lơ như thế này, Nghiêm Linh Trang sẽ mất Chiến Hàn Quân làm chỗ dựa, địa vị ở nhà họ Nghiêm sẽ giảm đi nhiều.

Hừ hừ! Thôi Như An sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn, kì quái nói: “Ôi, Linh Trang, ngày đó cô nhận được quà đính hôn, đúng lúc tôi cũng ở đó. Năm trăm tỷ hả, cô cũng đồng ý nhận. Đạo đức ở nhà họ Nghiêm chúng ta, không cho phép làm loại chuyện này”

Bà Nghiêm vội vàng vào nhà, lấy tấm thẻ ngân hàng mà lần trước Dư Nhân đưa cho bà, đưa cho Linh Trang, nói: “Nếu con với anh †a không có tình cảm gì, vậy trả sính lễ cho nhà người ta đi”

Nghiêm Linh Trang giơ thẻ lên, khó xử.

“Thẻ này chỉ là thẻ rỗng, không có tiền.”

Khi Thôi Như An nghe nói thẻ không có tiền, khuôn mặt đột nhiên tái mét.

Phải biết rằng, kể từ khi Dư Nhân đưa cho Nghiêm Linh Trang một số lượng lớn của hồi môn vào ngày hôm đó, cô ta đã ghen tị trước sự may mắn của Nghiêm Linh Trang.

Suốt ngày cảm thấy thật bất bình, dựa vào cái gì mà đàn ông theo đuổi Nghiêm Linh Trang lại là loại đàn ông giàu có, đẹp trai chứ.

Mà người con gái như cô ta lại bị hủy hoại bởi một ông già như Chiến Bá Kiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.